Danmei

Q9. Chương 1+2

Chương 1:

Thẩm Hạc Hiên không ở trong phủ Trần Mộc. Thị vệ dẫn Yến Tư Không ra sau phủ, băng qua ngõ tắt nhỏ quanh co, cuối cùng đứng trước một mái nhà tranh đơn sơ cũ nát. Có lẽ căn nhà này đã bỏ hoang từ lâu, gió đông thổi vào từ tứ phía, nếu tuyết trên mái nhà dày hơn thì đè sụp cũng có khả năng lắm.

Yến Tư Không nhíu mày: “Có ý gì? Muốn ta ở đây?”

Thị vệ vội chắp tay đáp: “Không dám ạ, đại nhân là khách quý của Sở vương nên tất được Sở vương khoản đãi. Còn chỗ này…là nơi Thẩm đại nhân muốn gặp ngài.”

Yến Tư Không lập tức đoán ra ngay hồ lô của Thẩm Hạc Hiên bán thuốc gì*. Tuy vậy, chỉ có vài tên thị vệ canh chừng ở đây. Nếu hắn muốn hại y, chưa chắc đám người này đã là đối thủ, hơn nữa đây còn là địa bàn của Trần Mộc. Trong lòng bình tĩnh lại, y thong dong bước vào.

  • Chỉ âm mưu của một ai đó.

Trong nhà chỉ đặt một bàn trà thấp lùn và chút rượu lạt bên trên, Thẩm Hạc Hiên ngồi quỳ trước bàn, yên lặng nhìn chằm chằm y.

Ánh sáng nơi đây u ám, bóng dáng Thẩm Hạc Hiên hòa vào góc phòng tối tăm, bí ẩn mà thâm trầm.

Yến Tư Không vừa định mở lời trước thì Thẩm Hạc Hiên đột nhiên ngâm: “Nhất gian đông đảo tây oai ốc.” (Một gian nhà xiêu xiêu vẹo vẹo)

Yến Tư Không suy nghĩ qua, liền đối lại: “Lưỡng cá nam khang bắc điều nhân.” (Có hai người giọng nam điệu bắc*)

  • Giọng nam điệu bắc: cách nói pha tiếng địa phương.

Thẩm Hạc Hiên thoáng dừng, rồi phá lên cười.

Yến Tư Không phát hiện Thẩm Hạc Hiên đã thay đổi, khác hẳn với con người trước đây. Y ngồi xuống, đảo mắt quan sát căn phòng: “Thẩm đại nhân chọn gặp ở gian nhà đơn sơ này chắc không chỉ đối thơ với ta đâu nhỉ.”

“Đương nhiên là không, nhất thời nổi hứng mà thôi. Nhưng Yến đại nhân ứng đối hay lắm.” Thẩm Hạc Hiên chăm chăm nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không nhếch môi cười: “Thẩm đại nhân đã thay đổi rất nhiều. Trước đây huynh gặp ta không chửi ầm lên thì cũng khởi binh vấn tội, mà nay ung dung như thế là vì cảm thấy đã thắng ta sao?”

“Không hẳn, nhưng nó là một trong số đó.” Thẩm Hạc Hiên chậm rãi châm rượu cho hai người: “Nhưng ngươi nói đúng, ta quả thật thay đổi rất nhiều. Biến cố ta gặp hai năm nay còn hơn số biến cố nửa đời trước của ta cộng lại. Mà tất cả, đều do ngươi ban tặng.”

Buông bầu rượu, Thẩm Hạc Hiên nâng chén: “Mời.”

Yến Tư Không cũng vén tay áo nâng chén rượu lên, liếc Thẩm Hạc Hiên.

“Sao? Ngươi sợ có độc à?” Nói rồi, Thẩm Hạc Hiên uống cạn rượu trong li.

Bấy giờ Yến Tư Không mới yên tâm uống.

“Sở dĩ ta chọn gặp mặt ở đây là bởi vì ngươi và ta đã hưởng thụ quá nhiều ngày cơm ngon áo đẹp, khó tránh khỏi quên mất mình là ai. Giờ ta dùng mái nhà đơn sơ này để nhắc nhở phần nào, không tốt sao?”

“Ta chưa bao giờ quên mình là ai, tin rằng Thẩm đại nhân cũng chẳng phải người mất gốc, chỉ thừa thãi mà thôi.”

“Vậy à? Thế tiện cho ta tự ngẫm lại bản thân. Dù sao ta đâu sánh được với người đa mặt đa lòng như Yến đại nhân, có thể xóa sạch xuất thân trước kia, đúc ra một thân phận hoàn toàn mới.” Ánh mắt Thẩm Hạc Hiên trở nên sắc bén.

“Chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Yến Tư Không cười đáp: “Chẳng hay Thẩm đại nhân sau khi biết thân phận thật của ta đã cảm nghĩ ra sao?”

Thẩm Hạc Hiên chớp mắt, trầm mặc một lát, rồi nói: “Nói ra, ta quả thực kinh ngạc, ta không ngờ rằng những lời trước kia ngươi nói với ta là thật, vì báo thù, ngươi thực sự chịu nhục nhiều năm để lật đổ hoạn quan. Ta từng cho rằng ngươi chỉ viện cớ cho cái thói hám danh của mình, hóa ra tất cả những gì ngươi làm năm đó thực sự không phải vì vinh hoa phú quý.”

Yến Tư Không nhướn mày: “Những lời này thực không giống như lời Thẩm đại nhân sẽ nói.”  

“Đúng vậy, ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày ta lại sinh ra cảm giác bội phục ngươi.” Thẩm Hạc Hiên cười giễu: “Bỏ qua những chuyện đáng khinh trước kia, vì báo ân mà ngươi dám đi đến bước đó, không phải chuyện người thường có thể làm. Ta thực lòng cảm phục.”

Yến Tư Không cười nhạt đáp: “Thẩm đại nhân có thể hiểu cho Yến mỗ, ta rất cảm động.”

“Ta có thể hiểu, nhưng hầu hết mọi người không hiểu.” Thẩm Hạc Hiên nâng chén nữa: “Thực ra, hiểu với ta mà nói đã là sự tiến bộ lớn rồi. Thất thủ Kiềm Châu, thân hãm nhà tù, đến lang bạc kì hồ, sống vắt vẻo từ Vân Nam, Kinh Sư, sang Thái Nguyên. Biến cố cứ ập tới trùng trùng, rất nhiều tín ngưỡng ta hằng theo đuổi bấy lâu đều lung lay trước mắt. Những gì ta học hỏi hai năm qua vượt qua tất cả trong quá khứ.” Ánh mắt hắn trở nên trống rỗng: “Có như vậy ta mới chợt ngộ ra, trước đây ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, lại chẳng hiểu lòng người.”

Trong lòng Yến Tư Không cũng thầm nổi sóng. Y biết từng lời Thẩm Hạc Hiên nói lúc này đây đều phát ra từ tận đáy lòng. Bởi, bị đả kích nặng nề tới hoài nghi tín ngưỡng, rồi tính tình thay đổi, năm mười ba tuổi y đã trải qua hết rồi. Cả một đời người chỉ cần một biến cố như vậy mới thấy thời gian một đi không trở lại.

Y đột nhiên nghĩ, năm đó tiểu thế tử Phong Dã trong một đêm mất trắng tất cả, hốt hoảng chạy trốn, liệu cũng từng từ tuyệt vọng dày vò rồi hồi sinh chăng?

Thẩm Hạc Hiên như bị cuốn vào suy nghĩ của chính mình không thể thoát ra, hắn tự nói với bản thân: “Vì thế ta thường xuyên nhớ tới ngươi, ngươi và ta trống đánh xuôi, kèn thổi ngược*. Ngươi từng làm biết bao chuyện táng tận lương tâm, nhưng cũng rất nhiều chuyện phi thường mà ta chỉ dám mơ ước. Ta trằn trọc vì sao ta am hiểu đạo thánh hiền, khắc kỷ phục lễ **, lại luôn phải chịu nhục, trắc trở chốn bề. Vì sao ngươi khua môi múa mép, không từ thủ đoạn, lại được như ý.”

  • Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược: hoàn toàn trái ngược
  • Khắc kỷ phục lễ: là một thành ngữ, chỉ khắc chế tư dục để ngôn hành cử chỉ hợp lễ tiết.

Yến Tư Không yên lặng lắng nghe.

Thẩm Hạc Hiên cười khẩy: “Sau này, ta mới hiểu ra. Đạo quân tử nói phải kính quân tử, nhưng kì thực trên đời tiểu nhân mới là kẻ cầm quyền. Trước đây lão sư từng dạy ta phải biến thông*, nay đã gần bốn mươi, ta rốt cuộc mới hiểu hai chữ này.”

  • Biến thông: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc

“Thẩm đại nhiên hiểu được chân lí này, Yến mỗ cũng mừng cho huynh. Ly này, kính Thẩm đại nhân đã ngộ đạo.”

Hai người lại đối ẩm.

Yến Tư Không cười nói: “Xem ra, từ lúc Thẩm đại nhân ngộ ra đã thuận thế phát huy tài thao lược, bắt đầu biết tính kế người khác rồi.”

Thẩm Hạc Hiên cười: “Ta vốn biết tính kế, chỉ là trước đây khinh thường thôi. Nhưng ta phải học Yến đại nhân chứ, nếu không biết lấy gì mà bảo vệ quốc gia, tận trung nhân thần.”

Yến Tư Không lắc đầu phủ nhận: “Xem ra Thẩm đại nhân vẫn không hiểu hoàn toàn, sao vẫn còn ôm khư khư cái ngu trung này nhỉ?”

“Không phải ta ngu trung, mà như ta đã nói đấy, ta hiểu ngươi, nhưng không ủng hộ.” Ánh mắt Thẩm Hạc Hiên trở nên tỏ tường: “Ta hỏi ngươi, ngươi cho rằng trừ hôn quân, phù minh chủ có thể khôi phục giang sơn. Nhưng con hôn quân nhất định là hôn quân sao? Con minh chủ chắc chắn là minh chủ à? Triều đại nào cũng vậy, thái loạn tuần hoàn. Quân chủ có sáng suốt thế nào thì khi về trời cũng khó đảm bảo người chết đi, đất nước thái bình mãi mãi. Trị quốc như nấu một món ngon, chỉ dám cầu một chữ ‘ổn’ mới tồn tại lâu dài. Ngươi đảo loạn thiên hạ như thế chỉ khiến đất nước suy bại*, dân chúng lầm than.”

*Nguyên văn là lễ băng nhạc phôi.

Hai mắt Yến Tư Không trợn trừng: “Lý do này của huynh có khác gì đám hủ lại ngồi không ăn bám? Ta và huynh từ hồi nhập quan, không, đúng ra là tất cả người đọc sách trong thiên hạ lúc vào kinh có ai là không ôm bầu nhiệt huyết và khát vọng? Cuối cùng thì sao? Bị chốn quan trường u ám cổ hủ tước sạch chí khí. Huynh nói minh chủ chưa chắc có minh chủ kế vị, ta nói cho huynh hay, thế hệ này chết đi, thế hệ khác nối tiếp. Thiên tử đương triều ngu ngốc thì đưa người tài đức sáng suốt lên thay. Mai kia thiên tử đó đần độn thì người khác lại thay trời hành đạo. Nếu chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn chính là đang nhìn quốc gia đã sa đọa tiếp tục sa đọa thêm, cho đến một ngày mục nát hoàn toàn, vô phương cứu chữa!”

Cách một khoảng không, hai người họ đối mặt nhìn nhau, ánh mắt đôi bên đều sắc bén vạn phần, không ai nhường ai. Trong lòng họ hiểu, chẳng ai thuyết phục được ai đâu, bởi lẽ trong sâu thẳm sự cố chấp này đã thâm căn cố đế tựa Ngũ nhạc* rồi.

*Ngũ nhạc:  Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạcTung Sơn)

Bọn họ cùng thở dài một hơi.

Thẩm Hạc Hiên lạnh nhạt nói: “Ta sớm biết giữa ngươi và ta đúng là ‘nam xoang bắc điệu’ mà.”

Yến Tư Không mới cười khổ: “Quả thực là vậy, nhưng Thẩm đại nhân hiểu ta đã làm ta mừng lắm rồi, có lẽ chúng ta lại là người hiểu đối phương nhất. Song cũng sở dĩ vì thế mà huynh và ta còn chẳng đến được ‘hòa nhi bất đồng’*, đã định sẵn…phải là địch.”

  • Trích từ ‘quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa’ : Quân tử nhạt nhưng thân ái, tiểu nhân ngọt nhưng tuyệt tình.

Thẩm Hạc Hiên rót cho họ chén rượu thứ ba: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Trước đây ta từng coi ngươi là tri kỉ, lại tưởng ngươi lừa mà nhìn lầm ngươi. Đến nay vòng vo một hồi tràng giang đại hải như thế, cuối cùng lại phát hiện, ngươi và ta quả thật là tri kỉ.”

Hai người trịnh trọng chạm chén, uống cạn rượu bên trong.

Yến Tư Không khẽ lau miệng sau tay áo: “Tiếng ‘tri kỉ’ này, Yến mỗ thụ sủng nhược kinh*.”

  • Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều/ đánh giá cao mà sợ.

“Kì thực, ngươi và ta không nhất định phải là kẻ thù.” Thẩm Hạc Hiên nhìn chăm chú Yến Tư Không: “Phò tá Sở vương đăng cơ chẳng phải là nguyện vọng của ngươi khi ấy sao? Hiện tại chỉ cần giúp nó thu phục phản tặc, chiến thắng hồi kinh, lên ngôi thái tử, rồi khuyên nhủ bệ hạ sớm ngày nhượng hiền*, vậy là mọi việc đúng theo nghi thức, thuận lí thành chương.”

  • Hiền: lời nói kính trọng chỉ người cùng lứa tuổi hay lớp tuổi dưới

Yến Tư Không nhếch môi cười: “Phong Dã bất nhân, nhưng ta chưa hẳn bất nghĩa, huống hồ gì các ngươi cũng đã hãm hại ta.”

“Binh bất yếm trá*, đừng nói ngươi ghi hận ta chứ.” Thẩm Hạc Hiên đáp: “Vả lại, đâu phải ngươi chưa từng ly gián hãm hại ta.”

  • Binh bất yếm trá: nhà quân sự luôn phải lừa địch.

“Hai quân giao chiến, ta và huynh mỗi người mỗi chức, sao lại nói ghi hận? Thẩm đại nhân nói quá lời.”

“Yến đại nhân là người có thù tất báo, cho dù ngươi không hận ta, ngươi…” Thẩm Hạc Hiên cười lạnh: “Không hận Phong Dã sao?”

Yến Tư Không hơi ngả người về phía trước, đáp: “Ta và hắn là thanh mai trúc mã, lại đã từng lưỡng tình tương duyệt, muốn nói không hận thì đó là mạnh miệng, nhưng…nếu muốn ta phò tá Sở vương đối phó hắn, phải xem Sở vương cho ta lợi lộc lớn hơn bao nhiêu.”

“Sở vương coi trọng ngươi có thừa, ngươi muốn gì, nó đều cho cả.”

“Ta đây thì muốn gì chứ?” Yến Tư Không cười âm trầm: “Thẩm đại nhân thử ta như vậy là chỉ đơn giản muốn biết rốt cuộc ta có muốn ở lại hay không. Thẩm đại nhân định lợi dụng ta diệt trừ Phong Dã, lại sợ ta mưu tư, uy hiếp địa vị của huynh. Mà trên đời thì nào có chuyện tốt vẹn toàn đôi bên. Nếu ta ở đây, Thẩm đại nhân e phải phòng bị ta sát sao đấy. Nếu ta là huynh…” Yến Tư Không vươn tay, khẽ quẹt một vệt ngang cổ: “Nên giết ta đi.”

Trong mắt Thẩm Hạc Hiên lóe sát khí: “Yến đại nhân tha mạng cho ta, ta thực lòng khắc ghi. Thật ra ta chẳng hề muốn giết ngươi, nếu ngươi cứ biến mất, không cho bất luận kẻ nào tìm được thì tốt biết mấy.”

“Ta đã quyết định quy ẩn, thế nhưng họ không chịu tha cho ta, không bằng Thẩm đại nhân đưa ta đi là được.”

Thẩm Hạc Hiên lắc đầu: “Muộn rồi, Sở vương chắc chắn phái người trông coi ngươi mọi lúc mọi nơi.”

Yến Tư Không cười trào phúng, không đáp.

“Cho nên ta muốn khuyên ngươi, lấy công chuộc tội, bao giờ hồi kinh, ta và Sở vương sẽ cầu tình cho ngươi trước bệ hạ, để ngươi đoàn tụ với vợ con, có lẽ đây là lối thoát tốt nhất kiếp này của ngươi rồi.”

Yến Tư Không nắm bầu rượu, phóng khoáng tu ừng ực, thoáng cái đã nốc sạch nửa bầu rượu. Rồi y lau miệng, nhếch môi cười: “Đời này, lối thoát của ta phải do tự tay ta mở.” Y đứng dậy: “Yến mỗ không thể tiếp tục bồi Thẩm đại nhân chịu lạnh ở đây nữa. Cáo từ.”

Chương 2: 

Mười mấy ngày chạy bán sống bán chết, ăn gió nằm sương, đầu đường xó chợ đã vắt kiệt sức Yến Tư Không. Nay có giường ngủ thoải mái ấm áp, sau khi cơm nước no nê, y đặt lưng xuống giường liền ngủ thẳng đến hừng đông.

Lúc tỉnh dậy, thị nữ dịu dàng hầu hạ y thay y phục rồi rửa mặt cẩn thận, đồ ăn sáng đều đã được chuẩn bị sẵn trước giường. Y bèn chợt nhớ lời Thẩm Hạc Hiên nói ở gian nhà hoang hôm qua, bảo phải ‘tự ngẫm lại’ cũng chẳng phải vô lí. Nếu một người đã quen với việc được ăn sung mặc sướng thì khó mà chịu đói chịu khổ, dân thường đã thế, phú quý quyền thế lại càng khó hơn.   

Dùng bữa sáng xong, Yến Tư Không nhìn nắng tươi rực rỡ bên ngoài. Mùa đông hiếm được ngày trời đẹp nên liền luyện võ ở trong sân.

Nhiều ngày không vận động khớp, quyền cước đánh ra đều hứng chí. Y vừa đánh, trong đầu vừa tưởng tượng đủ mọi chuyện trước kia, y nghĩ tới Phong Dã, nghĩ tới Nguyên Nam Duật, nghĩ Trần Mộc, Thẩm Hạc Hiên, nghĩ tới nhiều người và vô vàn chuyện khác. Tay vung quyền khi thi kiềm chế, khi thì linh hoạt, khi lại hung hãn.

Chợt cảm thấy có người tới gần, ánh mắt y liếc xéo qua thân ảnh Trần Mộc, nhưng cũng làm ngơ mà thoải mái tung nốt một quyền nữa. Mặc dù toàn thân ướt đẫm mồ hôi, song trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trần Mộc vỗ tay ba tiếng, lững thững bước tới: “Quyền đẹp.”

Yến Tư Không lau mồ hôi trên trán, lạnh nhạt chào: “Điện hạ.”

“Trông tiên sinh có vẻ đã tỉnh táo hơn, nhưng người có thể gọi tên húy của con không.” Trần Mộc không hề che giấu thâm tình trong mắt: “Chỉ tiên sinh mới được gọi thôi.”

Yến Tư Không không đáp mà vào nhà uống nước, Trần Mộc cũng vào theo.

“Hôm qua tiên sinh gặp Thẩm tiên sinh, hai người nói chuyện gì vậy?”

“Bàn chuyện cũ mà thôi.” Yến Tư Không đáp. “Ta và Thẩm đại nhân trúng cử cùng năm, nhập quan cùng năm, bái sư cùng thầy, để mà nói thì thực sự tình nghĩa nhiều năm.”

“Đáng tiếc con đường hai người chọn khác nhau.” Trần Mộc nói: “Có điều, hiện tại hai người lại có chung một mục đích — muốn con trở thành hoàng đế.”

Yến Tư Không lạnh lùng nhìn hắn: “Hửm? Ngươi cho rằng trải qua bao việc như vậy, ta vẫn bằng lòng phụ tá ngươi? Ta mệt rồi, không muốn tham gia vào phân tranh của các ngươi nữa, ngươi có Thẩm Hạc Hiên đã đủ, thả ta đi đi.”

Trong mắt Trần Mộc lóe tinh quang: “Chẳng lẽ tiên sinh vẫn chưa thôi nhung nhớ Phong Dã? Cho dù hắn đã làm vậy với người?”

“Ta và Phong Dã…đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu.” Yến Tư Không bày vẻ mặt chán ghét: “Nhưng chuyện này không có liên quan gì đến hắn, ta chỉ mệt mỏi, không muốn tranh đấu nữa.”

“Nếu được tiên sinh tương trợ, con chắc chắn có thể hàng phục Phong Dã. Chỉ cần con công hạ Thái Nguyên, phụ hoàng sẽ chiêu cáo thiên hạ phục vị Thái tử của con, hơn nữa con lại nắm chắc đại quân, không ai có thể lay động địa vị của con nữa.” Trần Mộc chăm chú nhìn Yến Tư Không: “Con có ngày hôm nay phải kể công của tiên sinh. Đến ngày con đăng cơ, thứ con cho tiên sinh chỉ nhiều chứ không ít, lẽ nào tiên sinh muốn đến đây rồi lại đổ công đổ bể sao?”

Yến Tư Không nhìn hắn chằm chằm: “Điện hạ, ta là tội thần, mà ngươi lại là Thái tử, ngươi lấy lí do gì để bảo vệ một kẻ phản quốc?”

Trần Mộc nheo mắt: “Con sẽ không làm Thái tử, mà trực tiếp lên làm Hoàng đế.”

Yến Tư Không giật mình.

Trần Mộc kề sát vào Yến Tư Không, mặc dù xung quanh không người nhưng vẫn hạ giọng: “Tiên sinh tưởng con lại chấp nhận làm một tên thái tử quèn sao? Chỉ cần vào kinh, con bức phụ hoàng nhường ngôi cho con lên làm hoàng đế, thì còn ai dám động vào một cọng tóc của tiên sinh nữa?”

Yến Tư Không trầm mặc.

“Tiên sinh.” Trần Mộc nắm bả vai Yến Tư Không: “Trên đời này, con chỉ đặt tiên sinh ở trong lòng, Phong Dã phụ người, nhưng con không phụ người. Chẳng phải ngay từ đầu tiên sinh đã muốn con trở thành hoàng đế sao? Chẳng phải từ nhỏ tiên sinh đã dạy con đạo đế vương à? Bây giờ chỉ khác ở chỗ chúng ta không cần Phong Dã nữa, còn những thứ khác chưa từng thay đổi. Người quên cái kẻ vô tình bạc nghĩa kia đi, khi con quân lâm thiên hạ rồi, con hứa sẽ thực hiện như ý nguyện của tiên sinh, tái hiện lại giang sơn thịnh thế Đại Thịnh ta.”

Yến Tư Không đẩy tay Trần Mộc ra, quay đầu đi, ra vẻ do dự.

“Lần này con xuất binh chính là vì liên hợp với triều đình diệt trừ phản quân của Lang vương. Nếu Phong Dã đầu hàng, con còn tha hắn một mạng. Nếu hắn vẫn nhất quyết làm phản, sớm muộn gì hắn cũng thảm bại dưới bốn phương vây quét.” Trần Mộc nhìn chòng chọc Yến Tư Không không chớp, muốn dò đầu mối từ vẻ mặt để phán đoán tâm tư ư y.

“Dựa vào gì mà ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại Phong Dã?”

“Bởi vì hắn chỉ có Dũng vương, còn con một khi xuất binh không chỉ liên hợp triều đình, phụ hoàng còn có thể hiệu lệnh chư hầu tứ phương cần vương, diệt gọn hắn trong một khắc.”

Trái tim Yến Tư Không run lên, y cố duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, khẽ hừ nhẹ: “Theo ta thấy, thiên hạ chưa có tướng lĩnh nào giỏi dụng binh như hắn. Con hươu này chưa biết chết về tay ai, không thể nói chắc chắn.”

“Phong Dã là thần tướng thật, người khác có thể đánh không lại hắn, nhưng tiên sinh thì có thể.” Hai mắt Trần Mộc sáng như đuốc: “Tiên sinh thông minh hơn hắn, hiểu rõ hắn hơn, lại hiểu quân Phong gia nữa.”

Yến Tư Không xoay người sang chỗ khác.

Trần Mộc vây trước người y, giọng nói nghiêm nghị: “Tiên sinh vẫn còn tình cảm với hắn sao?”

Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, ánh mắt bình thản như nước: “Điện hạ, ta và Phong Dã quả thực từng có tình với nhau, nhưng thứ tình này với ta mà nói chỉ là một đóa hoa tiện tay hái về, đẹp thì đẹp, nhưng chung quy vẫn tàn, hà tất phải để trong lòng. Tình với Yến Tư Không ta chưa bao giờ là thứ đáng để tâm, đến cả vợ con ta còn không màng, chẳng nhẽ lại đặt trong lòng mãi một nam nhân? Huống hồ hắn còn nhục mạ ta, phụ lòng ta như vậy?”

Trần Mộc nhếch môi cười: “Con biết, con vẫn luôn biết tiên sinh là người lấy đại cục làm trọng, sao lại chìm đắm trong nhi nữ tình trường chứ. Tiên sinh như vậy càng làm con ngưỡng mộ hơn. Nhưng đã thế thì tại sao tiên sinh vẫn không chịu ở lại giúp con? Lẽ nào, người đang giận con à?”

Yến Tư Không hừ nhẹ: “Ta đã bảo, ta mệt rồi, không muốn tranh đấu với ai hết.”

Trần Mộc nhạy bén hiểu ý, ánh mắt của hắn phát sáng: “Chẳng lẽ, là vì Thẩm tiên sinh sao?”

Yến Tư Không không đáp, y biết, Trần Mộc mắc câu rồi.

Yến Tư Không im lặng đã cho Trần Mộc câu trả lời. Hắn khẽ cười: “Tiên sinh e ngại Thẩm tiên…Thẩm Hạc Hiên, đúng không? Hai người là đối thủ ngang tài ngang sức, mà một núi không thể chứa hai hổ, người sợ có hắn ở đây, người bị ràng buộc.”

Yến Tư Không xoay người, lạnh lùng nói: “Ngươi biết vậy, nếu ta bảo ngươi giết hắn, ngươi có chịu không?”

Trần Mộc thở dài, cười trấn an: “Sao tiên sinh lại so mình với hắn? Đúng thế, hai người đều từng là sư phụ của con, nhưng hắn với con chẳng qua là quân thần thôi, còn tiên sinh là người quan trọng nhất đời này. Con tin tưởng tiên sinh, luyến mộ tiên sinh. Ngoài người ra, tất cả với con đều là người ngoài hết. Hắn căn bản không xứng đánh đồng với tiên sinh.”

“Ta chỉ hỏi ngươi, có chịu giết hắn cho ta không.” Ánh mắt Yến Tư Không băng lãnh, hùng hổ dọa người. Sau lần gặp mặt hôm qua, y biết ngày nào Thẩm Hạc Hiên chưa chết, ngày đó y không được an lành, cũng không thể nào phát huy tài năng. Cái nhìn của Thẩm Hạc Hiên về y cũng vậy. Y không hận Thẩm Hạc Hiên, chuyện này không liên quan gì đến ân oán, nhưng không thể giữ lại kẻ này. Song y biết, Trần Mộc sẽ không đồng ý ngay đâu.

Trần Mộc gật đầu: “Được, tiên sinh muốn giết, đương nhiên con sẽ không giữ lại, chỉ cần tiên sinh an tâm. Có điều…” Giọng hắn trở nên mềm mỏng: “Nhìn chung toàn cục, không cần con nói, tiên sinh cũng hiểu hiện tại hắn vẫn còn tác dụng lớn, muốn giết cũng phải chờ đến khi dùng hết. Bao giờ vào kinh, con liền giao kẻ này cho tiên sinh xử trí, giải trừ mối hận trong lòng người. Thế nào?”

Yến Tư Không thầm cười nhạt, nếu y đã muốn giải hận thì thứ đáng chết đâu chỉ có mình Thẩm Hạc Hiên. Trần Mộc nói mình không nỡ hại y, tất cả đều do Thẩm Hạc Hiên gây nên, y không muốn vạch trần chứ sao y có thể tin tưởng. Tựa như một câu nịnh nọt, nghe vào cho ngọt tai mà thôi. Thanh niên tuấn nhã trước mắt này từ lúc chào đời đã chảy dòng máu của kẻ trời sinh là bậc đế vương.  

Thấy sắc mặt Yến Tư Không khó coi, Trần Mộc kiên nhẫn dỗ dành: “Tiên sinh biết mà, hiện tại Thẩm Hạc Hiên đang làm cầu nối giữa triều đình và con, nếu con giết hắn, triều đình nhất định sinh nghi. Nếu tiên sinh không nguôi giận thì không cần chờ đến lúc vào kinh nữa, chỉ cần thu được Thái Nguyên, kẻ này liền mặc cho tiên sinh xử trí.”

Yến Tư Không đi vài bước trong phòng, dừng trước mặt Trần Mộc: “Kỳ thực, ta không quan tâm hắn chết hay không chết, ta chỉ không thể chịu đựng hắn cản trở ta và điện hạ. Nói trắng ra là, điện hạ muốn giữ ta lại thì phải chọn ra một người mưu sự là ta hoặc hắn. Bằng không, ta thà cô mình chốn nương dã hưởng tuổi già cũng không nhúng tay vào vũng nước đục này nữa.”

“Đương nhiên là con chọn tiên sinh.” Trần Mộc đáp dứt khoát: “Chuyện này có gì mà phải nghĩ.”

Yến Tư Không nhìn Trần Mộc một hồi tựa như xem xét lời nói ấy có bao phần là thật lòng. Trần Mộc cũng thản nhiên đối mặt với Yến Tư Không, bộ dáng cực kì chân thành tha thiết, thậm chí còn hàm chứa thâm tình.

Yến Tư Không rủ mắt, trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Còn một việc nữa.”

“Tiên sinh thỉnh giảng.”

“Ta không muốn dây dưa với ngươi theo quan hệ đó, nên có chờ cũng vô dụng, chỉ làm liên lụy ta, điện hạ không thể miễn cưỡng.”

Trần Mộc nhếch môi cười, tinh quang thoáng hiện nơi đáy mắt: “Được, con tôn trọng tiên sinh.”

Yến Tư Không hít sâu một hơi, y biết Trần Mộc sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng đối phó với đủ mọi hạng người đã trở thành một phần của cuộc đời y, nếu y đã quyết định trở về thì sẽ không chùn bước.

Huống hồ, ham muốn của Trần Mộc kỳ thực y không đặt nặng trong lòng. Y không phải nữ nhân, y chỉ không muốn, và cũng không thể tưởng tượng một nam nhân khác ngoài Phong Dã đụng chạm vào mình, thật sự buồn nôn. Nhưng cái cốt ở đây không phải ở hai chữ ‘liều mạng’, từ lâu thắng thua đã không còn là vấn đề trong lòng y, y chỉ cân đo xem có đáng hay không, có quan trọng hay không mà thôi.

Và việc quan trọng nhất lúc này, là trợ giúp Nguyên Nam Duật vượt qua kiếp nạn.  

3 bình luận về “Q9. Chương 1+2”

Muôn nói gì nào các tình yêu...~~