Danmei

Q9. Chương 3+4

Chương 3:

Đã gần cuối năm nhưng phóng nhãn cả vùng Trung Nguyên e không thấy thành trì nào còn người có tâm trạng đón Tết. Chiến sự giữa Lang vương và Sở vương có lẽ sẽ là một cuộc giao đấu lớn, khi đó, không ai có thể thoát khỏi lưỡi đao của chiến tranh.

Sứ thần Trần Mộc phái đến Thái Nguyên đã trở về. Phong Dã vẫn gửi lời đợi Trần Mộc ở Thái Nguyên như trước. Trần Mộc nào dám đi, mới yêu cầu Phong Dã giao Khánh Dương, vì chưa có Khánh Dương mà đã mạo muội đưa quân vào Trung Nguyên thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào thế tiền hậu giáp kích. Mà từ lâu Phong Dã đã phái đại tướng quân giấu mặt đến trấn thủ Khánh Dương, nên chắc chắn hắn sẽ không giao nó cho Trần Mộc.

Hai người vẫn chưa trở mặt nhau, mới chỉ dùng sứ thần đi tới đi lui khua môi múa mép. Thế lực khắp nơi cũng án binh bất động, yên lặng theo dõi kì biến.

Nhưng Trần Mộc đã mất kiên nhẫn, muốn thu Khánh Dương ngay lập tức.

Trần Mộc liền gọi Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên đến thương nghị chuyện này. Yến Tư Không cảm thấy may mắn vì ít nhất Nguyên Thiểu Tư không bán đứng thân phận ‘Khuyết Vong’ cho Trần Mộc. Nếu họ biết quan hệ giữa y và Nguyên Nam Duật, y sẽ không còn lí do để đến nơi này nữa.

Theo miệng Trần Mộc, Yến Tư Không biết được Phong Dã âm thầm điều thêm quân đến Khánh Dương. Nhưng như vậy mới chỉ bảo vệ được Khánh Dương, vẫn còn hai thành Bình Lương và Phượng Tường nằm trên cung đường chính tiến quân vào Trung Nguyên, mặc dù vị trí không tấc đất tấc vàng như Khánh Dương, nhưng cũng có thể lấy nó làm nơi vận chuyển quân nhu và lương thảo.

Trần Mộc nắm trong tay mười vạn binh, Khánh Dương khó công, vì vậy hoàn toàn có thể rút về mà lấy Bình Lương hoặc Phượng Tường làm lựa chọn thứ hai. Trừ khi Phong Dã biết được hướng đi của Trần Mộc, bằng không muốn phân thân thủ cả ba thành trì là điều bất khả thi.

“Hôm nay mời hai vị tiên sinh đến chính là muốn thương nghị việc này.” Trần Mộc nói. “Phong Dã chắc chắn không giao Khánh Dương cho ta, chúng ta cũng không thể mất công dây dưa với nó mãi. Trước đầu xuân, nếu chúng ta được một trong ba thành Khánh Dương, Bình Lương và Phượng Tường, lương thảo tới đông nam mới vận chuyển được, bằng không chúng ta không thể đánh Thái Nguyên.”

Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên liếc nhau, đều thẳng sống lưng, không đáp.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên gượng gạo.

Ánh mắt Trần Mộc do dự trước hai người, cuối cùng đặt trên người Yến Tư Không: “Tiên sinh…”

“Không bằng nghe Thẩm đại nhân nói trước.” Yến Tư Không ngắt lời.

Thẩm Hạc Hiên nhắm mắt, dáng vẻ bình chân như vại: “Yến đại nhân túc trực bên cạnh Lang vương lâu ngày, hẳn nắm rõ ba thành trì như lòng bàn tay, vẫn là nên nghe Yến đại nhân trước.”

Yến Tư Không cũng không khách khí: “Nói về ba thành Khánh Dương, Bình Lương và Phượng Tường thì Khánh Dương phòng thủ rất kiên cố, hai thành còn lại đều không hơn hai vạn binh. Phong Dã muốn tăng binh cũng hữu tâm vô lực*, ta nghĩ điện hạ hiểu rõ điều này.”

Hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức

Trần Mộc gật đầu.

“Kỳ thực cũng không có kì mưu quỷ kế gì đáng nói, Khánh Dương có Khuyết Vong trấn thủ, lại được Phong Dã điều thêm binh, vốn không phải thành một sớm một chiều là nắm được, vì vậy chỉ có thể tập kích bất ngờ Bình Lương và Phượng Tường trước. Từ Hòe An tới hai thành này không xa, chúng ta chỉ cần chọn một trong hai.” Yến Tư Không liếc Thẩm Hạc Hiên, rồi lại nhìn về phía Trần Mộc: “Ta nghĩ, vấn đề này không cần ta phải nói lời thừa thãi.”

“Những lời này của Yến đại nhân đã là ‘thừa thãi’.” Thẩm Hạc Hiên nói: “Ai chẳng biết phải đánh Bình Lương và Phượng Tường trước, nhưng rốt cuộc phải đánh cái nào? Kì thực đánh đâu không quan trọng, quan trọng là khoảng cách từ Khánh Dương đến hai thành này cũng không xa, thậm chí còn gần hơn Hòe An, vô luận đánh thành nào, chắc chắn Khánh Dương cũng cứu viện.” Hắn mở mắt, liếc xéo Yến Tư Không: “Làm cách nào ngăn tướng quân giấu mặt mới là then chốt của trận chiến này.”

Yến Tư Không cười nhạt: “Ta thực không nên khoe mẽ, vậy cứ để Thẩm đại nhân nói đi.”

Trần Mộc vừa định mở miệng thì Thẩm Hạc Hiên nói: “Khuyết Vong là ai? Vì sao luôn giấu mặt? Tính cách thế nào? Dùng binh làm sao?”

“Lai lịch kẻ này vô cùng thần bí, hình như trước kia là nhân sĩ giang hồ, từng là người theo Phong Dã sau khi hắn vượt ngục. Nghe nói rằng vì bị thương nên khuôn mặt xấu xí phải đeo mặt nạ, ngoài Phong Dã ra, chưa từng ai thấy khuôn mặt thật của kẻ này.” Yến Tư Không cau mày nói: “Ta với hắn cũng khá thân thiết, tính cách thẳng thắn chính trực, được Phong Dã đích thân truyền dạy cách dụng binh, chiến công hiển hách, rất có uy vọng.”

“Ngươi và hắn quen biết lâu như thế mà không moi ra được gì à?” Thẩm Hạc Hiên hiển nhiên không tin.

“Ta từng thăm dò thử, có vẻ hắn bị mất trí nhớ nên không nhớ mình là ai, song cũng chỉ là say rượu nói thế, không biết thực hư thế nào.” Yến Tư Không lạnh lùng nhìn Thẩm Hạc Hiên: “Ta chỉ biết là kẻ này không phải hạng đầu đường xó chợ, bất luận muốn lấy thành trì nào cũng phải đánh bại hắn.”

Trần Mộc vuốt cằm: “Vậy thì phân binh, một đội công thành, một đội bố trí mai phục cản Khuyết Vong.”

“Cần dương đông kích tây, khiến hắn không biết rốt cuộc chúng ta muốn đánh thành nào.” Thẩm Hạc Hiên chắp tay: “Điện hạ, từ Hòe An tới Bình Lương hay tới Phượng Tường đều phải đi về phía đông, đến thẳng rặng Cửu Hoài mới phân đường. Hạ quan đề nghị, điện hạ đích thân chọn một thành, giấu tất cả tướng sĩ đến khi xuất binh để tránh việc tiết lộ quân cơ.”

Trần Mộc gật đầu: “Lời này có lí, nếu đến các tướng sĩ còn không biết phải công thành nào, thì Phong Dã kia có phái một vạn gian tế đến cũng không thể dòm được quân tình.”

Yến Tư Không hơi nheo mắt lại. Kế này ngoài mặt thì để phòng gian tế, kì thực kẻ muốn đề phòng chẳng phải là y sao? Như y đoán, Thẩm Hạc Hiên và Trần Mộc đều đề phòng y, có điều Thẩm Hạc Hiên dám thẳng thắn, còn Trần Mộc phải giả bộ tin tưởng y hoàn toàn. Có lẽ Trần Mộc thực sự có tình cảm với y, nhưng phần lớn là làm bộ làm tịch.

Với tình hình như này, y muốn báo tin với Nguyên Nam Duật sớm cũng không được.

Yến Tư Không nói: “Thẩm đại nhân nói đúng, đã gọi là đánh úp thì phải đánh khi người ta không đề phòng.”

“Tiên sinh, quân bị ba thành này thế nào? Lương thảo, binh mã, tướng lĩnh ra sao?”

Yến Tư Không không rõ Trần Mộc hiểu ba thành này đến đâu, lại có phần lo lắng Trần Mộc đang thử thăm dò nên liền báo cáo đúng như thực.

Trần Mộc suy nghĩ một hồi: “Trong lòng ta đã có quyết định. Khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn chuẩn bị cho chiến tranh, mặc dù trời đông giá rét không thích hợp để công thành, nhưng nếu kéo dài tới đầu xuân, ta sợ Phong Dã…” Hắn mấp máy môi: “Ta sợ Phong Dã sẽ tiến quân đánh kinh đô, khi đó muốn ngăn cũng không còn kịp nữa.”

“Sợ rằng Phong Dã thực sự có kế hoạch này.” Yến Tư Không tự giễu: “Đáng tiếc hắn giấu ta mọi chuyện, ta cũng không dám chắc hắn đang suy nghĩ gì.”

“Ta dự định sẽ xuất binh sớm, ý hai vị tiên sinh thế nào?”

Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên lại đối mặt nhau lần nữa, mỗi người đều ấp ủ một mục đích riêng, song đều gật đầu.

——————————–

Trên đường Yến Tư Không trở về phòng thì gặp phải một người quen —- Tề Mạn Bích.

“Phu nhân.” Yến Tư Không chắp tay.

Tề Mạn Bích khom người: “Thần thiếp tham kiến Nhan tiên sinh.”

“Phu nhân đa lễ, một năm không gặp, phu nhân vẫn xuân sắc như xưa.”

“Vậy sao?” Tề Mạn Bích vươn đôi tay trắng nõn thon dài vuốt ve hai bên má, than thở: “Thứ nhan sắc giấu nửa mặt sau phấn son này chỉ lừa được người ngoài thôi.”

“Phu nhân có tâm sự gì sao?”

Tề Mạn Bích làm động tác ‘mời’. Hai người kéo dãn khoảng cách với tùy tùng, đi sóng vai. Tề Mạn Bích cười khổ: “Từ lúc Vương gia lập chính thất, cuộc sống của ta ngày càng khó khăn.”

“Sở vương bận rộn quân vụ, một ngày trăm công ngàn việc, không phải cố tình lạnh nhạt với phu nhân.” Yến Tư Không nghe ra Tề Mạn Bích đang oán trách Vương phi, nhưng đương nhiên y không thể nói hùa.

Tề Mạn Bích lắc đầu, dáng điệu u sầu khiến người ta nhìn mà não lòng: “Vương gia đối xử với ta tốt lắm, nhưng Vương phi là thiên kim quý nữ, chướng mắt với xuất thân là con hát của ta nên thường xuyên buông lời châm chọc, ta thật sự…”

“Phu nhân vào phủ sớm hơn Vương phi, vốn hai người phải hỗ trợ nhau xử lý gia sự cho Sở vương thật tốt để ngài ấy an tâm mà công tác việc lớn. Có lẽ Vương phi còn trẻ tuổi ngẫu hứng, nhưng sớm muộn gì nàng cũng hiểu cho phu nhân thôi.”

Tề Mạn Bích thả chậm bước chân, ngẩng đầu nhìn Yến Tư Không, ánh mắt trong veo như nước mùa thu: “Kỳ thực, ta biết vì sao Vương phi không thích ta, khinh ta tầm thường, thực ra chỉ kiếm cớ cả. Nói đi nói lại, còn không phải bởi vì…” Nàng vuốt ve mặt mình: “Khuôn mặt này ư.”

Trong lòng Yến Tư Không hơi mất kiên nhẫn. Tề Mạn Bích đã lôi kéo y mấy lần rồi, chẳng lẽ vì cảm thấy hai người trông giống nhau nên mới muốn khiến Trần Mộc hưởng cảm giác Tề nhân chi phúc* để lấy lòng Trần Mộc ư? Giờ đây ả bị Vương phi áp chế, không mang thai được con nối dòng, cũng không nhờ cậy được mẫu tộc nên mới đánh chủ ý lên y. Đúng là nữ nhân ngu xuân mà tự ra vẻ khôn ngoan.

Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống một vợ một chồng nhiều thiếp.

“Vương gia sủng ái ta không sai, nhưng ta cũng tự biết mình.” Tề Mạn Bích cười nhẹ: “Trong lòng vương gia không có ta, cũng không có Vương phi, chỉ có mình tiên sinh. Nói đến đây, ta còn phải cảm ơn tiên sinh, nếu không nhờ có tiên sinh thì sao Vương gia lại sủng ái ta cơ chứ.”

“Thỉnh phu nhân nói năng thận trọng.” Thái độ Yến Tư Không cung kính nhưng giọng nói lại lạnh như băng.

Khuôn mặt Tề Mạn Bích thoáng vẻ sợ sệt, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tiên sinh đã từng nghĩ tới, dung mạo ngươi và ta giống nhau, lại cùng bầu bạn với Sở vương là do duyên phận sắp đặt chưa? Hồi nhỏ ta từng có một ca ca nhưng lạc mất nhau vì chiến tranh loạn lạc, ta thường nghĩ rằng, nếu…nếu tiên sinh là huynh trưởng của ta thì tốt.”

Yến Tư Không đáp: “Không bị phu nhân ghét bỏ đã là phúc, thuộc hạ không dám quá phận.”

Tề Mạn Bích hơi kinh ngạc. Cuộc đời nàng dựa vào sự kiều mị này mà luôn suôn sẻ trước mặt nam nhân, với Yến Tư Không cũng không ngoại lệ. Nàng khẽ ho nhẹ, xích lại gần Yến Tư Không vài bước: “Tương lai vương gia muốn làm hoàng đế, ta và ngươi đều cần phải hầu hạ. Nói thật lòng, lần đầu ta gặp tiên sinh đã cảm thấy cực kì thân thiết, tựa như gặp người nhà vậy. Sau này, trong nhà hay ngoài nhà, thậm chí…trong hậu cung hay ngoài cung, thần thiếp hi vọng được kết giao với tiên sinh hỗ trợ lẫn nhau.”

“Thuộc hạ thụ sủng nhược kinh*.” Yến Tư Không lại khom người: “Kỳ thực, thuộc hạ cũng đồng cảm với phu nhân.”

Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

Tề Mạn Bích che miệng cười: “Vương gia trẻ tuổi tuấn mỹ, lòng ta hạnh phúc vô ngần, tiên sinh đồng cảm với ta?”

Yến Tư Không nheo mắt: “Thuộc hạ chăm chỉ phò tá Vương gia, ở bên ngài ấy chỉ là…”

“Vương gia thật lòng thật dạ với tiên sinh, chẳng lẽ ngươi nhìn ta mà còn chưa hiểu sao.” Tề Mạn Bích nói nhỏ: “Vương gia và Vương phi tương kính như tân*, ngài ấy với ta mới là sủng ái. Nếu ta có thể mau sinh quý tử, lại được tiên sinh tương trợ, thì ta ấy, không phải chịu nỗi uất ức này nữa.”

Tương kính như tân: Vợ chồng tôn trọng nhau như khách

Yến Tư Không cười nhạt: “Cái phu nhân nên nói vẫn là phu nhân nên hầu hạ Vương gia hết lòng.”

“Sao tiên sinh không…” Tề Mạn Bích muốn nói lại thôi.

Yến Tư Không giả vờ làm ngơ Tề Mạn Bích muốn nói thêm. Y kiềm chế sự phiền toái trong lòng, chắp tay nói: “Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần thương nghị với Vương gia, tạm thời cáo lui.”

“Kìa, tiên sinh chớ vội đi.”

Yến Tư Không làm lễ, xoay người rời đi.

Tề Mạn Bích trông bóng lưng Yến Tư Không, chậm rãi nở nụ cười xinh đẹp.

Chương 4:

Từ khi Trần Mộc xuất binh khỏi Vĩnh Châu, hắn đã sẵn sàng để giao chiến bất cứ lúc nào, thế nên tốc độ duyệt quân rất nhanh. Yến Tư Không thấy hắn có tố chất luyện binh như vậy, trong lòng rất khó tả, bởi vì hắn làm nên được những điều này đều nhờ công của Nguyên Nam Duật và y, mà giờ đây, vẫn là bọn họ đó, lại sắp phải giao chiến với Nguyên Nam Duật.

Tuy vậy, trước kia giao Nguyên Nam Duật đến luyện binh giúp Trần Mộc, y đã cài rất nhiều tay chân và tướng lĩnh ở đây. Nguyên Nam Duật cũng cài người của mình vào nên chắc hẳn tin Trần Mộc tăng cường luyện quân đã đến được tai của cậu, mà y cũng có thể truyền tin thông qua kẻ này. Đáng tiếc hiện giờ chính y cũng không biết kế hoạch cụ thể của Trần Mộc là gì.

Yến Tư Không càng cảm thấy sự tồn tại của Thầm Hạc Hiên quả là một uy hiếp lớn với y. Nếu không có Thẩm Hạc Hiên, y đã có thể dễ dàng khống chế Trần Mộc. Y phải tìm thời cơ để diệt trừ Thẩm Hạc Hiên.

Chưa đến hai ngày, Trần Mộc mang sắc mặt âm trầm đến tìm Yến Tư Không, nói Phong Dã phái người đến truyền tin, muốn dùng Bình Lương để đổi lấy Yến Tư Không.

Vừa nghe đến cái tên đó, trong lòng Yến Tư Không liền thắt lại, nhưng mí mắt vẫn không chớp, sắc mặt như thường.

“Hắn dám công khai muốn người? Đúng là hoang đường.” Trần Mộc tức giận nói: “Không tính đến việc con không thể giao tiên sinh cho hắn, mà từ cổ chí kim tới nay, có ai lại dùng một tòa thành trì để đổi lấy một người chứ. Rõ ràng hắn đang lừa phỉnh.”

“Đương nhiên là hắn đang lừa người.” Thẩm Hạc Hiên nói: “Phong Dã không thể giao thành cho điện hạ.”

“Nhưng hắn định đổi như thế nào?” Yến Tư Không hỏi ngược lại.

“Tiên sinh hỏi nó làm gì?” Trần Mộc cao giọng nói.

“Ta chỉ muốn biết hắn đang giở trò gì.”

“Còn con thì không quan tâm.” Trần Mộc hừ lạnh: “Nói không chừng hắn đang cố ý chọc giận con.”

Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên liếc nhìn nhau, đều biết đối phương đang suy nghĩ gì.

Động thái của Phong Dã đúng là nhắm tới chọc giận Trần Mộc, nhưng đồng thời còn ám chỉ hắn. Hai thành Bình Lương Phượng Tường chỉ được chọn một, rốt cuộc phải đánh thành nào đều do Trần Mộc quyết định. Song hiện tại Phong Dã lại đẩy hai chữ Bình Lương đến trước mặt Trần Mộc, thậm chí còn đề nghị dùng thành này để đổi người. Đương nhiên Trần Mộc không đồng ý, thậm chí còn cảm thấy mình bị nhục mạ, vậy là Trần Mộc rất dễ mang quân tấn công Bình Lương, sa vào vây quân của Phong Dã.

Dù biết là vậy nhưng Thẩm Hạc Hiên vẫn không dám nhắc nhở Trần Mộc vì đang ở trước mặt của Yến Tư Không. Nếu hắn nhắc Trần Mộc, có lẽ Trần Mộc sẽ bỏ Bình Lương, vậy là chỉ còn lại Phượng Tường rồi.

Cho dù Trần Mộc nghĩ được như vậy nhưng cũng sợ Phong Dã trở mặt, đoán được hắn sẽ bỏ Bình Lương mà đánh Phượng Tượng, vì vô luận chọn cái nào cũng đều có khả năng bị địch đoán trúng. Mà ám chỉ như vậy, khả năng cao Trần Mộc sẽ dứt khoát chọn Bình Lương. Nếu thắng Bình Lương, Trần Mộc sẽ dễ dàng đánh bại Phong Dã.

Chiêu đánh vào tâm lí như này, quả là cao tay.

Khi Trần Mộc bình tĩnh lại, dường như phát giác được điều gì đó, mày hắn nhíu chặt hơn: “Chẳng lẽ, Phong Dã biết ta định tập kích?”

“Không thể nào, chúng ta cũng mới chỉ bàn bạc mà thôi.”

“Hắn không biết, nhưng có đoán trước được.” Thẩm Hạc Hiên nói. “Chúng ta không thể lơ là với kẻ này. Từ hôm nay, phải nghiêm lệnh kiểm tra người ra vào thành trì, tuyệt đối không được để lộ thời gian tập kích.”

Trần Mộc gật đầu: “Hiện tại trời đông giá rét, tuy hành quân chậm chạp nhưng thám báo cũng khó mà tra xét quân tình, rất có lợi cho chúng ta.”

“Điện hạ định bao giờ tiến công?” Yến Tư Không hỏi.

Trần Mộc đáp: “Trong mấy ngày gần đây thôi, thời gian vẫn chưa định.”

Yến Tư Không thầm cười nhạt, xem ra chẳng dễ gì moi tin tức từ miệng Trần Mộc. Không sao, chỉ cần y còn ở đây, y nhất định phải bảo vệ Nguyên Nam Duật.

—————————————————-

Vài ngày sau, lúc Trần Mộc xuất binh, Yến Tư Không mới biêt được quân tiên phong của Trần Mộc đã xuất phát từ ba ngày trước.

Suốt cả chặng đường xuất chinh, Yến Tư Không mặt lưng mày vực. Lúc đóng quân, Trần Mộc cho lui

tất cả mọi người trong trướng, chỉ giữ lại mình Yến Tư Không, hỏi thăm: “Tiên sinh đang giận ta sao?”

Yến Tư Không chắp tay nói: “Nếu điện hạ đã không tin ta thì việc gì phải giữ ta ở bên người.”

“Tiên sinh hiểu lầm rồi, thực ra con sợ nhiều người nhiều miệng dễ tiết lộ quân cơ. Con không có ý đề phòng tiên sinh.”

“Điện hạ nói lời này chẳng phải coi ta là kẻ ngu sao.” Yến Tư Không thấp giọng nói: “Ta có thể đoán được Thẩm Hạc Hiên đã nói gì với ngươi.”

Trần Mộc ngồi xuống bên cạnh Yến Tư Không: “Trước kia tiên sinh từng trù mưu cho Phong Dã lâu như thế, Thẩm Hạc Hiên nghi ngờ người cũng là chuyện thường tình. Con không muốn nghi ngờ người, nhưng quân tình lần này quá hiểm mật, con phải đảm bảo không được để lộ sơ hở. Con không nói với tiên sinh, cũng đồng nghĩa với việc con cũng không nói cho bất luận kẻ nào khác.”

Yến Tư Không nhìn chằm chằm Trần Mộc, nói khẽ: “Điện hạ, ta chỉ…chỉ là sợ.”

“Tiên sinh sợ gì?”

“Sợ ngươi đối xử với ta như Phong Dã.” Yến Tư Không cười khổ nói: “Vừa tìm mọi cách phòng bị ta, lại vừa muốn lợi dụng ta đủ đường, ta thực sự không muốn phải trải qua dằn vặt như thế nữa. Cho nên ta thà từ bỏ tất cả, chỉ muốn rời xa phân tranh.”

Trần Mộc nhìn vẻ mặt cô đơn của Yến Tư Không, không khỏi đau lòng: “Con nhất định sẽ không làm tổn thương người như Phong Dã. Con đã nói, con nâng niu tiên sinh như trân bảo, nhưng…nhưng bản thân con cũng mong muốn tiên sinh có thể đáp lại.”

Yến Tư Không hơi nghiêng mặt đi.

“Tiên sinh là người thông minh.” Trần Mộc kéo tay Yến Tư Không: “Sẽ không lưu luyến kẻ đã tổn thương mình mà từ bỏ người thật lòng thật dạ.”

Yến Tư Không đẩy tay Trần Mộc ra: “Điện hạ, giữa ta và ngươi chỉ có tình sư sinh, ta cũng không bao giờ dây dưa với ái tình nữa. Hi vọng điện hạ tuân thủ lời hứa.”

Trần Mộc thất vọng cúi thấp đầu, trong mắt ánh sự tức giận và không cam tâm. Với quyền thế và binh lực đang ngày càng bành trướng như hiện tại, hắn ngày càng không thể chịu được Yến Tư Không năm lần bảy lượt cự tuyệt hắn, đặc biệt khi đối thủ của hắn còn là Phong Dã.

Trần Mộc hít sâu một hơi: “Tóm lại, tiên sinh đừng lo lắng. Tiên sinh là người thân nhất của con, không ai có thể thay thế người.”

“Nhưng điện hạ lại không chịu tiết lộ quân tình với ta.” Yến Tư Không cười giễu: “Ta đã quyết định ở lại trợ giúp điện hạ, mong muốn góp sức mình giúp điện hạ thắng trận, nhưng điện hạ lại giấu giếm ta hết lần này tới lần khác, ta phải làm sao?”

Trần Mộc do dự: “Kì thực cũng chẳng có gì dám giấu tiên sinh. Quân tiên phong đã mang ba vạn binh vận chuyển lương thảo đến núi Cửu Hoài. Còn quyết định đánh Bình Lương hay Phượng Tường, con vẫn chưa thể nói cho tiên sinh, không phải là giấu giếm gì cả, mà là chính con cũng chưa quyết định được.”

Yến Tư Không gật đầu: “Quân địch thì sao?”

“Thám báo vừa truyền tin mới, Nguyên Thiểu Tư được phong làm tham tướng của Khuyết Vong, cuối cùng cũng được trọng dụng.”

“Cái gì?” Yến Tư Không biến sắc.

Trần Mộc cho rằng Yến Tư Không vẫn ghi hận trong lòng với Nguyên Thiểu Tư: “Con biết tiên sinh rất muốn biết tin tức về hắn. Tiên sinh yên tâm, con sẽ cố gắng bắt sống bọn chúng, giữ lại cho tiên sinh xử trí.”

Nắm đấm trong tay áo Yến Tư Không siết chặt, trong lòng bực bội.

Tham tướng dù cho là phó tướng cũng là chức vị cực kì quan trọng trong quân. Sao Nguyên Nam Duật lại giao vị trí phụ tá của mình cho Nguyên Thiểu Tư chứ?

Không phải y ghi hận với Nguyên Thiểu Tư nên cảm thấy bất mãn — Đúng là y hận hắn thật, nhưng Nguyên Thiểu Tư thích việc lớn hám công to, đức không xứng với vị mới là thứ khiến y lo lắng.

Phong Nguyên Thiểu Tư làm tham tướng, đối với Nguyên Nam Duật mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt.

Nhưng y cũng có thể tưởng tượng được tại sao Nguyên Nam Duật lại làm như vậy. Nguyên Nam Duật từ chức tham tướng đi lên, bị điều đến Phượng Tường thủ thành, chức cũ của cậu trống người, Nguyên Thiểu Tư chắc chắn sẽ lợi dụng tình thân xin xỏ, mà Nguyên Nam Duật lại quá trọng tình nghĩa, thấy Nguyên Thiểu Tư cũng không phải hạng vô năng, biết điều phối, liền…

Nếu Nguyên Thiểu Tư được lệnh chỉ huy thật, có lẽ không phải vấn đề lắm, chỉ lo hắn có ý đồ xấu.

Yến Tư Không hỏi: “Điện hạ có mua chuộc Nguyên Thiểu Tư không?”

“Chỉ lúc đó thôi…” Trần Mộc chột dạ: “Thẩm Hạc Hiên thông đồng với gã li gián người và Phong Dã, chứ Nguyên Thiểu Tư không có ý định phản chủ.”

Yến Tư Không nhìn chằm chằm Trần Mộc: “Điện hạ không lừa ta chứ?”

“Chắc chắn không.” Trần Mộc vội đáp.

Yến Tư Không híu sâu một hơi: “Vậy thì tốt, bằng không, nếu người này vẫn còn chỗ hữu dụng, ta cũng không hòa hợp nổi với hắn.”

“Kẻ này đố kị người tài, bán đứng cả nghĩa huynh của mình. Tiểu nhân như vậy, cho dù có đến đây gửi nhờ thân, chúng ta cũng không dám tin.”

Yến Tư Không cười lạnh: “Hồi nhỏ ta coi gã huynh trưởng, nghe lời gã răm rắp, nhưng gã từ trước tới giờ chưa từng đối xử tốt với ta. Trước mặt gã, ta lúc nào cũng bị bới móc lỗi, thậm chí năm mười ba tuổi còn đuổi ta ra khỏi nhà. Ta nể tình huynh đệ, giúp gã được trọng dụng trước mặt Phong Dã. Nhưng gã bản tính khó dời, cho rằng ta làm trở ngại tiền đồ của gã, bày mưu hãm hại ta…” Nói đến đây, vốn chỉ là lời nửa thật nửa giả mà cũng khiến Yến Tư Không máu sôi sùng sục: “Nếu giờ Nguyên Thiểu Tư rơi vào tay ta, ta tuyệt đối không tha cho gã.”

Trấn Mộc trấn an: “Tiên sinh bớt giận, con sẽ cố gắng bắt sống gã, dẫn đến cho tiên sinh xử trí.”

“Đa tạ điện hạ.” Yến Tư Không trầm ngâm một hồi, lại nói: “Được rồi, điện hạ trả lời Phong Dã thế nào?”

Cái Yến Tư Không hỏi, đương nhiên là vụ Phong Dã muốn đổi Bình Lương lấy y.

“Con mặc kệ hắn.” Trần Mộc hỏi ngược lại: “Tiên sinh nghĩ con nên trả lời hắn thế nào?”

“Cứ đồng ý với hắn, để hắn lập tức rút binh khỏi Bình Lương, còn ngươi trói ta giao cho hắn.”

“Người định lừa hắn sao?”

Yến Tư Không cười lạnh gật đầu: “Chỉ cần hắn rút binh, ngươi lập tức đưa ta đến Bình Lương. Như vậy, hắn chắc chắn sẽ sinh nghi. Trong lúc hắn vẫn còn đang mải suy nghĩ thì đại quân của chúng ta đã đến, giết hắn trở tay không kịp.”

“Cũng hay, cách này làm hắn rối trí. Vậy con sẽ phái người đưa tin ngay.”

Yến Tư Không nhìn dáng vẻ nặng nề của Trần Mộc, nghĩ Trần Mộc tấn công Bình Lương là tám chin phần mười. Người ta thường nói vào trước là chủ*, Phong Dã và y đã liên tục đề cao vai trò của Bình Lương rất nhiều lần, khiến Trần Mộc cảm thấy Bình Lương cũng quan trọng như Phượng Tường, chiếm được Bình Lương có thể trấn áp được Phong Dã. Không những thế, Bình Lương còn gần hơn 30 đến 40 dặm so với Phượng Tường, Trần Mộc khó mà bỏ Bình Lương đi chọn Phượng Tường được.

Vào trước là chủ: ý nói ấn tượng đầu rất quan trọng

Mà việc y phải làm hiện tại, chính là nghĩ cách tiết lộ tin tức cho Nguyên Nam Duật, đồng thời cũng phải nhắc nhở Nguyên Nam Duật cẩn thận Nguyên Thiểu Tư.

3 bình luận về “Q9. Chương 3+4”

Muôn nói gì nào các tình yêu...~~