Danmei

Q9. Chương 7+8

Chương 7:

Khi Nguyên Nam Duật muốn đến Bình Lương với Yến Tư Không, các tướng sĩ đều phẫn nộ tột cùng. Họ đồng loạt quỳ xuống đất khẩn cầu Nguyên Nam Duật đừng rời đi.

Yến Tư Không đứng bên cạnh mà vẫn cảm nhận được từng ánh mắt sắc lẹm như dao muốn băm vằm y.

Các tướng sĩ trung thành và tận tâm, nguyện đồng cam cộng khổ với Nguyên Nam Duật khiến cậu rất cảm động, tuy vậy, cậu lại càng hổ thẹn và tự trách hơn. Không còn cách nào khác, Nguyên Nam Duật đành rút binh phù, ép họ xuống núi.

Sau khi nhìn các tướng sĩ rời đi, Nguyên Nam Duật mới cho thị vệ của Trần Mộc trói mình lại.

Trên chặng đường xuống núi, Nguyên Nam Duật thấp giọng hỏi: “Đại ca sao rồi?”

Vừa nhắc tới kẻ này, Yến Tư Không liền không giấu nổi chán ghét: “Đệ vẫn còn quan tâm tới gã sống chết thế nào ư?”

Nguyên Nam Duật cười khổ: “Nghe nói hắn bị bắt, rốt cuộc thế nào?”

“Trong đại lao ở Bình Lương.”

“Hắn…” Nguyên Nam Duật chần chừ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở chữ “hắn”.

Yến Tư Không liếc cậu: “Gã giả truyền quân lệnh, khiến tướng sĩ trúng phục kích mà thảm bại, còn khiến đệ gặp rắc rối, phải xử theo quân pháp.”

Nguyên Nam Duật trầm mặc.

“Giả sử giờ đệ không bị bắt, đệ định xử trí gã thế nào?” Yến Tư Không nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật.

Nguyên Nam Duật nói nhỏ: “Xử theo quân pháp, phải chết.”

“Đệ biết vậy rồi thì cứ coi gã là người chết rồi đi.”

“Tư Không.” Nguyên Nam Duật nghiến răng nói: “Dù sao hắn cũng là đại ca, nếu ngươi có thể cứu ta, vậy có thể…”

“Không thể.” Yến Tư Không lạnh lùng đáp: “Vả lại, sống chết của gã không phải do ta quyết định.”

Nguyên Nam Duật nghĩ lại mình, bản thân đã khó bảo toàn, cũng biết nhiều lời vô ích, nên chỉ thở dài thật sâu, không nói thêm gì nữa.

Lúc xuống núi, Khúc Giác đang dẫn binh chờ bọn y.

Vừa thấy Nguyên Nam Duật, Khúc Giác liền đặc biệt xuống ngựa, khách khí nói: “Khuyết tướng quân, Khúc mỗ ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Khuyết tướng quân, hôm nay gặp mặt, quả nhiên anh vũ bất phàm.”

“Tướng bại trận, còn nói anh vũ làm gì, được Khúc tướng quân đề cao rồi.” Nguyên Nam Duật mặt không biểu cảm đáp.

“Thiệt cho Khuyết tướng quân rồi, Sở vương điện hạ còn đang chờ tướng quân, thỉnh ngài mau lên đường.”

Khúc Giác nhốt Nguyên Nam Duật vào xe tù. Yến Tư Không cũng nhảy lên ngựa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Yến Tư Không khẽ gật đầu với cậu, nhìn cậu với ánh mắt trấn an.

Dọc đường đi, Yến Tư Không luôn nghĩ xem phải đối phó với Thẩm Hạc Hiên và Trần Mộc như thế nào. Nếu gặp được Nguyên Nam Duật, hơn nửa chúng sẽ muốn xem khuôn mặt thật dưới chiếc mặt nạ kia. Lỡ như để lộ, hai huynh đệ họ e khó thoát khỏi kiếp nạn này. Nhất định phải giấu kĩ thân phận của hai người, y mới có thể thừa cơ đưa Nguyên Nam Duật rời đi.

Thế nên, vô luận thế nào, không được để chúng tháo mặt nạ của Nguyên Nam Duật xuống.

Chưa đầy nửa ngày, bọn họ đã về tới Bình Lương. Quân dân toàn thành tới săm soi, còn Nguyên Nam Duật bị giam trong xe tù. Họ băng qua cửa thành, đường phố, đám đông thì cứ chen chúc vây xem hai bên, lớn tiếng xôn xao về chiếc mặt nạ thần bí. Có thể đoán được, mấy ngày nữa, đệ nhất đại tướng dưới quân Phong Dã – Tướng quân che mặt Khuyết Vong bị Sở vương bắt sẽ truyền khắp thiên hạ. Chuyện này còn chí mạng với Phong Dã hơn so với việc đánh mất Bình Lương.

Khúc Giác đích thân áp giải Nguyên Nam Duật tới trước mặt Trần Mộc. Lúc này sắc trời đã tối, nhưng Trần Mộc, Thẩm Hạc Hiên và vài tướng sĩ khác đều đang đợi được diện kiến cậu.

Thấy Nguyên Nam Duật, Trần Mộc rất hớn hở. Bây giờ hắn đang ngồi lên vị trí của Phong Dã ở Bình Lương, và giờ đây còn cầm tù võ tướng quan trọng nhất của Phong Dã, diệt trừ chí khí của Phong Dã, thể hiện uy phong của mình. Đây là lần đầu hắn và Phong Dã giao phong, mà hắn đã chiến thắng toàn tập, sao mà hắn không đắc ý, không hưng phấn cho được.

Yến Tư Không chắp tay: “Điện hạ, thần dẫn Khuyết tướng quân tới rồi. Khuyết tướng quân, còn không bái kiến Sở vương điện hạ.”

Nguyên Nam Duật không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Khuyết mỗ tham kiến Sở vương.”

“Tiên sinh vất vả rồi, mời ngồi.” Trần Mộc nói với Yến Tư Không xong, liền chuyển sang Khuyết Vong, nhếch môi cười: “Mặc dù tướng quân toàn thân lấm lem, nhưng vẫn trường thân ngọc lập*, khí vũ hiên ngang. Lúc đầu ta còn lo rằng đeo mặt nạ thì sao biết được người dẫn đến có phải Khuyết Vong thật hay không, mà nay thấy, liền an tâm hơn nhiều.”

*Trường thân như ngọc: Thân thể như ngọc

Nguyên Nam Duật nghểnh cổ, không đáp.

Trần Mộc cũng không để ý, phất tay: “Cởi trói cho tướng quân.”

Thị vệ cởi dây cho Nguyên Nam Duật. Nguyên Nam Duật lắc cái vai đau nhức.

“Có điều, nghe đồn ngoài Phong Dã ra, không ai thấy khuôn mặt thật của tướng quân. Nếu lỡ treo đầu dê bán thịt chó thật, chúng ta cũng không biết được. Vì vậy, thỉnh tướng quân tháo mặt nạ xuống cho chúng ta xem.”

Nguyên Nam Duật lạnh nhạt đáp: “Nếu ta không phải Khuyết Vong, điện hạ có thấy mặt ta cũng chẳng phân biệt được.”

“Quả đúng như vậy, nhưng ta tin tưởng tiên sinh.” Trần Mộc cười rồi liếc Yến Tư Không: “Chiếc mặt nạ này nổi danh như tài thao lược của tướng quân, bản vương muốn thấy, tướng quân sẽ không từ chối chứ?”

Cả đám trong phòng đều nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

Nguyên Nam Duật ưỡn ngực, vẫn không nhúc nhích.

Yến Tư Không cũng không nói gì.

Trần Mộc hơi nheo mắt lại: “Nếu tướng quân không muốn, ta sẽ không khách khí đâu. Người đâu?”

Hai gã thị vệ đi tới, một người giữ Nguyên Nam Duật, một người định tháo mặt nạ xuống.

Nguyên Nam Duật chợt động người, một cước đá văng tên lính, còn tay thì kẹp cổ tên còn lại, trở tay rút bội kiếm của gã ra. Động tác nhanh như chớp, thân thủ của người như này phải rất cao, nhất thời không còn ai nghi ngờ cậu có phải Khuyết Vong hay không nữa.

Thị vệ trong phòng đồng loạt rút kiếm, ngoài phòng lính cũng vọt vào như đối mặt với cường địch.

Nguyên Nam Duật đẩy thị vệ kia ra, mũi kiếm đặt ở cổ của mình.

Trần Mộc phẩy tay áo, lệnh tất cả thị vệ lui ra, cắn môi, nhìn Khuyết Vong đầy hứng thú, tựa như đang đùa giỡn một con mãnh thú trong lồng. Dù mãnh thú có hung hăng đến đâu, nhưng nó làm được gì chứ.

Thẩm Hạc Hiên chậm rãi nói: “Phải chăng tướng quân đã quên mình còn ba nghìn tù binh ở Bình Lương.”

Nguyên Nam Duật cao giọng nói: “Trước đây không lâu Khuyết mỗ bị hủy dung vì nguyên nhân ngoài ý muốn, mặt mày xấu xí rất đáng sợ khiến ta rất tủi nhục, suốt đời phải cúi mặt trước người đời. Nếu điện hạ khăng khăng muốn thấy, Khuyết mỗ thân là tù nhân, không thể phản kháng. Nhưng nếu ta chịu sự nhục nhã vô cùng này, bản thân cũng chẳng thể sống tiếp, không bằng cắt cổ từ đây. Lúc đó điện hạ muốn thấy thế nào thì thấy, lại được treo đầu của ta lên tường thành cho toàn thiên hạ nhìn.”

Trần Mộc cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt âm hàn: “Được, vậy ngươi cứ cắt đi.”

Nguyên Nam Duật cười lạnh, nắm chặt chuôi kiếm.

Trần Mộc nhìn xoáy sâu vào Nguyên Nam Duật: “Đề nghị của tướng quân rất hay. Ta vừa có được mặt nạ của ngươi, vừa treo được cái bộ mặt ‘xấu xí đáng sợ’ của ngươi lên tường thành, chiêu cáo thiên hạ. Chắc chắc phản tặc Phong Dã biết sẽ giận sôi máu lên.”

“Đa tạ điện hạ thành toàn.” Nguyên Nam Duật cầm kiếm định động thủ.

“Khoan.” Yến Tư Không mở miệng: “Nếu để hắn chết như vậy, thế chẳng phải chúng ta đã thả bảy ngàn tướng sĩ không công sao?”

Thẩm Hạc Hiên liếc xéo Yến Tư Không.

Trần Mộc nhíu mày: “Chỉ cần nắm được kẻ này trong tay, thả thì cứ thả, dù sao có nhiều binh mã hơn cũng chẳng thể đâm Phong Dã đau bằng một nhát này.” Hắn nhìn Yến Tư Không cười: “Đương nhiên, tiên sinh còn làm Phong Dã đau đớn hơn.” Nghĩ đến đây, hắn cười thích chí: “Hôm nay những người Phong Dã quan tâm nhất đều nằm trong lòng bàn tay ta, ta với hắn còn chưa đối đầu trực diện mà hắn đã thua hơn nửa rồi.”

“Điện hạ nói chí phải, nhưng mà…” Yến Tư Không liếc Nguyên Nam Duật: “Cần gì phải làm khó hắn, ta cứ giữ hắn một mạng vẫn còn tác dụng lớn. Dù sao Phượng Tường, Khánh Dương và Thái Nguyên vẫn còn nằm trong tay Phong Dã, nếu kẻ này chết, thì thật đáng tiếc.”

Trần Mộc cười nhẹ gật đầu: “Đã nghe danh trung nghĩa của Khuyết tướng quân, chỉ sợ vinh hoa phú quý không dễ mà dụ dỗ ngươi được. Nhưng tướng quân quan trọng với Phong Dã như thế, Phong Dã từng bằng lòng đổi Bình Lương lấy tiên sinh, vậy liệu có bằng lòng đổi Phượng Tường hoặc Khánh Dương lấy ngươi không nhỉ?”

“Lang vương không phải kẻ hồ đồ, mà Khuyết mỗ cũng không đáng giá bằng một tòa thành trì, điện hạ đừng xem trọng ta như thế.”Nguyên Nam Duật bình tĩnh đáp: “Ta đã tới Bình Lương thì đã không màng sinh tử, điện hạ đừng lãng phí thời gian trên người ta nữa.”

“Có lãng phí thời gian hay không, bây giờ không tới lượt ngươi quyết định.” Trần Mộc chỉ vào Nguyên Nam Duật: “Mặt nạ của ngươi sẽ là mặt của ngươi. Giờ ta cứ giữ cái mặt này cho ngươi trước đã.” Rồi hắn gọi: “Người đâu, áp giải tên phản tặc này xuống, chờ xử trí.”

Sau khi Nguyên Nam Duật bị áp giải đi, Trần Mộc liền cho lui hết tùy tùng, chỉ giữ lại hai người Thẩm Hạc Hiên và Yến Tư Không.

Tâm trạng Trần Mộc vô cùng tốt, rất bình thản uống một ngụm trà, không nhanh không chậm hỏi: “Hai vị tiên sinh nghĩ xem, nên sử dụng tên Khuyết Vong này thế nào thì tốt nhất?”

Thẩm Hạc Hiên nói: “Điện hạ định dùng hắn đổi thành thật sao?”

“Cũng không phải không thể.”

“Ta thấy không thích hợp.” Yến Tư Không nói.

“Hửm?”

“Nếu đổi hắn lấy Phượng Tường thì thật đáng tiếc, vì chúng ta có thể tự đánh Phượng Tường. Ta đã có Bình Lương, hiện giờ Phượng Tường rất yếu, nếu đổi hắn lấy Khánh Dương, mà Khánh Dương quan trọng như thế thì chẳng khác nào chặt hết đường lương thực Đông Nam của địch, chắc chắn Phong Dã sẽ không đổi. Vì vậy, ta không nên sử dụng kẻ này như thế, đây không phải cách hay.”

Trần Mộc gật đầu: “Tiên sinh nói có lí, vậy ta nên làm sao? Tên này mềm không được cứng không xong, còn chẳng cạy được chút quân tình nào từ miệng hắn cả.”

Thẩm Hạc Hiên nói: “Điện hạ, không thì để thần gặp hắn trước, dù sao người trong tay chúng ta ngày nào, Phong Dã còn đứng ngồi không yên ngày đó, kẻ này kiểu gì cũng hữu dụng.”

“Cũng được.”

Yến Tư Không nhìn Thẩm Hạc Hiên, trong lòng hơi lo lắng. Thẩm Hạc Hiên là một văn thần, không thích hành hình bức cung, chỉ hi vọng Nguyên Nam Duật đừng tùy tiện làm hắn tức giận, ít nhất cậu sẽ không thiệt thòi.

“Được rồi.” Trần Mộc cười nói: “Tiên sinh định xử lí Nguyên Thiểu Tư thế nào?”

Yến Tư Không suy nghĩ một hồi: “Ta sẽ đích thân thẩm vấn gã.”

Chương 8:

Yến Tư Không một mình tới ngục, thấy Nguyên Thiểu Tư bị giam ở đây.

Nguyên Thiểu Tư cuộn mình trong góc, toàn thân nhớp nháp máu đen, tóc tai rối bù. Thấy có người đến, gã liền ngẩn người, nghiêng mặt theo bản năng, vừa chột dạ, vừa muốn giấu diếm bộ dáng chật vật của mình. Nhưng rất nhanh sau đó gã biết mình làm vậy cũng chỉ phí công, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên trên đất, không ngẩng đầu lên.

Yến Tư Không cao cao tại thượng nhìn Nguyên Thiểu Tư, trong lòng vừa chán ghét, vừa tức giận. Y chán ghét vì hạng người như Nguyên Thiểu Tư, phẫn nộ vì khuôn mặt rất giống với Nguyên Mão của gã. Trong lòng y, Nguyên Mão là đại anh hùng quang minh chính trực, đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không dối trá đê tiện, cũng sẽ không cúi đầu chịu phục vì bị giam trong ngục tù. Mà cái y hận nhất chính là Nguyên Thiểu Tư vác khuôn mặt này để làm những điều trơ tráo, vấy bẩn Nguyên Mão trong trí nhớ của y.

Im lặng một hồi, Nguyên Thiểu Tư mới thấp giọng nói: “Ngươi đắc ý lắm phải không?”

“Ngươi hại các tướng sĩ chết thảm, hại Duật nhi bị bắt, ta đắc ý cái gì?”

Nguyên Thiểu Tư chột dạ mấp máy môi: “Rốt cuộc ngươi muốn giúp Phong Dã, hay giúp Trần Mộc? Hạng gió chiều nào theo chiều ấy như ngươi, ai tin nổi?”

“Ta gió chiều nào theo chiều ấy, còn hơn kẻ tự cho mình thông minh, liên lụy tới tam quân tướng sĩ. Loại như ngươi còn vọng tưởng làm tướng lĩnh, ngươi vốn chẳng xứng đâu.”

Nguyên Thiểu Tư kích động xoay người, oán hận nói: “Thắng bại là chuyện thường binh gia. Trước kia Lang vương giao nhiệm vụ cho ta, ta thất bại lần nào chưa? Do ngươi…Đều do ngươi, bôi bác ta trước mặt Lang vương, khiến ta không được trọng dụng!”

“Cho nên ngươi mới cấu kết với địch hãm hại ta. Nếu Lang vương biết ngươi thông đồng với địch, ngươi có một trăm cái mạng cũng chết không đủ đâu.”

“Ta không thông đồng với địch.” Nguyên Thiểu Tư hét lên: “Ta không tiết lộ quân tình, không nhận hối lộ của bọn chúng.”

“Vậy à?” Yến Tư Không cười lạnh: “Nguyên Thiểu Tư, ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời ngươi nói ư? Nói không chừng lần này ngươi giả truyền quân lệnh, dẫn binh trúng phục kích cũng là do gian kế của Trần Mộc và ngươi.”

“Không phải!” Nguyên Thiểu Tư gầm nhẹ: “Yến Tư Không, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta tuyệt đối không phản bội Lang vương.”

Yến Tư không lạnh lùng nói: “Ngươi ly gián bọn ta đã là phản bội Lang vương rồi.”

“Ngươi ở bên cạnh Lang vương chỉ biết tà mê đầu độc hắn, chỉ biết chèn ép ta. Duật nhi thân là đệ đệ của ta, nhưng nhiều lần xa lánh ta vì ngươi. Ngươi, ngươi vốn không nên xuất hiện!” Ánh mắt Nguyên Thiểu Tư nhìn Yến Tư Không tràn đầy căm hận.

Yến Tư Không hơi xích lại gần gã: “Nếu đổi lại thành người khác, ta đã khiến hắn muốn sống không được, chết không xong từ lâu rồi. Chẳng qua ngươi là con trai cả của cha, ta thật lòng muốn giữ cho ngươi một mạng, cho ngươi cơm ngon áo đẹp, an hưởng nốt quãng đời còn lại. Tại sao ngươi cứ liên tục được đằng chân lên đằng đầu vậy hả?”

Ánh mắt Yến Tư Không sâu như màn trời đêm, khiến Nguyên Thiểu Tư phát run: “Làm sao? Ngươi định giết ta à?”

Yến Tư Không chỉ nhìn Nguyên Thiểu Tư, không đáp.

Tim Nguyên Thiểu Tư bắt đầu đập rộn lên: “Tư Không, đừng nói ngươi sẽ giết ta chứ. Ta, ta tốt xấu gì cũng là đại ca ngươi.”

“Giờ lại nhận mình là đại ca ta rồi à?”

“Giữa ta và ngươi đúng là có chút hiểu lầm thật, nhưng ngươi cũng không nên ra tay ở đây chứ…”

“Đó là do ta mạng lớn thôi. Nếu ngươi có cơ hội giết ta, chắc ngươi chẳng do dự đâu nhỉ.” Yến Tư Không cười lạnh.

“Ta, ta sẽ không giết ngươi, đương nhiên ta vẫn niệm tình huynh đệ.” Ánh mắt Nguyên Thiểu Tư bối rối: “Tư Không, coi như ngươi nể mặt cha, ngươi thả ta đi đi.”

“Thả ngươi đi?” Yến Tư Không lạnh giọng nói: “Ta có thể không giết ngươi, nhưng chỉ khi ngươi bị giam, ta mới yên tâm được.”

“Ta không thể ở đây.” Nguyên Thiểu Tư nhào đầu về phía trước, siết chặt song sắt: “Thả ta ra, Tư Không, thả đại ca đi! Ta cam đoan sẽ không chống đối ngươi nữa, ta thề!”

“Vốn ngươi cũng chẳng phải đối thủ của ta, nói gì đến đối nghịch.” Yến Tư Không chậm rãi lùi về sau, lạnh lùng nói: “Nguyên Thiểu Tư, giữ cho ngươi một mạng là sự nhân từ cuối cùng của ta. Ngươi ở trong tù khôn hồn kín miệng, nếu dám cắn loạn, ta sẽ lập tức tiễn ngươi xuống tẫn hiếu với cha.”

Nói xong, Yến Tư Không xoay người rời đi.

“Tư Không, Yến Tư Không!” Nguyên Thiểu Tư gào lên: “Thả ta ra, ngươi quay lại cho ta, thả ta ra—-“

Khóe môi Yến Tư Không nở nụ cười lạnh lẽo, bỏ lại thanh âm của Nguyên Thiểu Tư đằng xa.

Yến Tư Không niệm tình Nguyên Mão nên khó ra tay được với Nguyên Thiểu Tư. Có điều, nhốt gã, so với giết gã, còn hả giận hơn.

——————-

Sau hai ngày Nguyên Nam Duật bị bắt, Phong Dã liền phái sứ giả tới muốn nghị hòa với Trần Mộc. Lần này, điều kiện Phong Dã đề ra cũng khá chân thành. Hắn không chỉ bằng lòng nhường Phượng Tường, Khánh Dương, Thái Nguyên, mà còn muốn giúp Trần Mộc hồi kinh đăng cơ, tương lai chỉ mong muốn Tam phủ bao gồm Tuyên Hóa, Thống Nhất, Kiềm Châu với tư cách là đất phong, và hứa sẽ không bao giờ đặt chân lên kinh đô nữa.

Thống Nhất và Kiềm Châu vốn đã nằm trong tay Phong Dã, giờ chỉ xin thêm đất Tuyên Hóa. Nếu được sự ủng hộ của Phong Dã và thái bình Trung Nguyên, đây quả thực là cuộc giao dịch rất hời — nếu như Phong Dã nói được làm được.

Sứ thần nọ tâng bốc lên mây bày tỏ sự ngưỡng mộ và lòng trung thành của Phong Dã dành cho Trần Mộc, bảo rằng Phong Dã đang chờ minh chủ ở Thái Nguyên thì Trần Mộc đánh Bình Lương, bắt Khuyết Vong làm tù binh khiến hắn rất thất vọng và đau lòng, mong Trần Mộc đừng tin lời gièm pha của Yến Tư Không. Ngoài ra, để bày tỏ lòng thành với Trần Mộc, Phong Dã bằng lòng dâng Phượng Tường, nhưng Trần Mộc phải thả Khuyết Vong.

Trần Mộc ung dung tiếp đãi sứ thần, sai người sắp xếp cho gã chỗ nghỉ ngơi.

Sứ thần vừa rời đi, Trần Mộc liền cười lạnh: “Phong Dã thật sự định đổi Phượng Tường lấy Khuyết Vong. Lang vương nổi danh thiên hạ, nay cũng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thôi.”

Yến Tư Không hồi tưởng ánh mắt sứ thần nhìn y, giận mà không dám nói ra, rất thú vị.

Thẩm Hạc Hiên nói thẳng: “Điện hạ còn trẻ, mới được chút lợi lộc đừng đắc ý quá rồi khinh địch.”

Thẩm Hạc Hiên nói năng không mềm dẻo như Yến Tư Không, vừa mở miệng đã khiến sắc mặt Trần Mộc trầm xuống, nhưng hắn không tiện phản bác.

Yến Tư Không cũng tiếp lời: “Binh bất yếm trá*, điện hạ đừng tin Phong Dã quá. Có điều, bây giờ Phong Dã đang yếu thế, đây là dấu hiệu tốt.”

Binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa

“Tiên sinh nghĩ sao? Theo con thấy, hắn định chuộc Khuyết Vong nên dùng Khánh Dương để đổi, cuối cùng Phượng Tường vẫn hời cho hắn.”

“Lấy thành đổi người có thể là cái bẫy. Nếu hắn giao Khánh Dương thật, điện hạ dám vào thành không? Ngộ nhỡ trong thành toàn mai phục thì ta trúng kế rồi.” Thẩm Hạc Hiên nói: “Theo thần thấy, nếu hắn thực hiện đúng như mình nói, muốn trợ giúp điện hạ, vậy thì bảo hắn lập tức lui binh về Thống Nhất. Hắn vừa rút quân khỏi Trung Nguyên, chúng ta sẽ lập tức thả Khuyết Vong. Hành động như vậy có thể kiểm chứng thật hay giả trong lời nói của Phong Dã.”

“Được.”

Yến Tư Không lắc đầu: “Cứ thăm dò mãi thế, điện hạ vẫn chưa phát ngán sao? Bình Lương đã đánh rồi thì cứ đánh một mạch đến Thái Nguyên. Giờ chỉ có nước bức hắn vào đường cùng, hắn mới thực sự lui binh.”

“Nhưng binh lực hiện giờ của ta…” Trần Mộc cau mày nói.

“Bao giờ triều đình mới xuất binh?”

“Triều đình đang chiêu mộ chư hầu khắp nơi cần vương.” Thẩm Hạc Hiên cau mày nói: “Chỉ là chuyện tước thuộc địa đã đả kích rất lớn đến chư vương, bây giờ vẫn chưa có ai chịu là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng.”

“Điện hạ lấy con gái của Ninh vương, Ninh vương và Hàn vương lại là huynh đệ ruột, lão ta là người dễ thuyết phục nhất.” Yến Tư Không nhìn Trần Mộc: “Điện hạ đã phái người đi chưa?”

“Đương nhiên phái rồi.” Trần Mộc thở dài, buồn bực nói: “Nhưng Hàn vương này là một kẻ nóng nảy, tính tình quái đản, nghe nói mấy năm nay trầm mê tà phái, người bình thường nói không lọt tai.”

Yến Tư Không vuốt cằm, ra vẻ do dự, một lát sau, y nói: “Nếu Hàn vương khó thuyết phục như vậy, ta đương nhiên phải tìm một người nhạy bén khéo léo, thần nghĩ…ngoài mình ra, thật sự không còn sứ giả nào tốt hơn.”

“Tiên sinh nguyện đi?” Hai mắt Trần Mộc phát sáng, xong lại chợt gạt phăng: “Không được, Hàn vương đó tính tình bất định, tiên sinh e sẽ gặp nguy hiểm…”

Yến Tư Không cười nói: “Điện hạ đang cho rằng thần tiếng xấu đồn xa, sợ lão làm khó thần sao?”

Trần Mộc nhíu mày: “Con không thể để tiên sinh đi mạo hiểm.”

“Các chư hầu đang ngoảnh mặt làm ngơ, ai cũng không bằng lòng đứng ra trước. Nếu không ai hưởng ứng, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Dã tiếp tục lớn mạnh. Bây giờ Bình Lương đã phá, Khuyết Vong bị bắt, Phong Dã liên tục gặp bất lợi, quân tâm lung lay, đang là thời cơ tốt nhất để đánh bại hắn, không thể sai sót được.”

Trần Mộc thầm thở dài rồi trầm mặc.

Thẩm Hạc Hiên liếc xéo Yến Tư Không, trong mắt không giấu nổi hoài nghi, nhưng nhất thời vẫn không nhìn ra được Yến Tư Không đang dối trá hay thật lòng.

Trong lòng Yến Tư Không thì đang tính toán thay xà đổi cột, để Nguyên Nam Duật dùng thân phận của y rời đi, miễn là cậu ra được khỏi thành, với bản lĩnh của Nguyên Nam Duật chắc chắn sẽ thoát thân. Về phần y, có bị Trần Mộc phát hiện thì hắn cũng sẽ không giết y.

Nói chung, hiện tại y đã bất chấp chính mình rồi. Nguyên Nam Duật ở lại càng lâu thì thân phận của hai người càng dễ bị phát hiện. Cho dù có giấu được thì Thẩm Hạc Hiên ở đây châm ngòi thổi gió, Trần Mộc muốn ra oai với Phong Dã, có thể lấy mạng Nguyên Nam Duật bất cứ lúc nào.

Yến Tư Không khuyên Trần Mộc thêm vài câu. Y biết Trần Mộc không chỉ lo tới an nguy của y, mà còn lo y sẽ trở về với Phong Dã, cho nên giờ phải mất công miệng lưỡi một hồi, cuối cùng bằng lòng cho quân Khúc Giác theo sau hộ tống, Trần Mộc mới đồng ý cho y đi sứ Hàn vương.

Thẩm Hạc Hiên vẫn yên lặng đứng một bên, chỉ là ánh mắt ngày một thâm trầm.

“Thần vẫn còn một chuyện xin điện hạ cho phép.”

“Tiên sinh cứ nói.”

“Thần muốn thẩm vấn Khuyết Vong.” Yến Tư Không liếc Thẩm Hạc Hiên: “Chắc Thẩm đại nhân vẫn chưa hỏi ra được gì nhỉ?”

Thẩm Hạc Hiên thờ ơ đáp: “Ta định tiên lễ hậu binh*, mà nhìn bộ dáng của hắn, chắc định uống rượu phạt rồi.”

Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lí thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực

“Không bằng cứ để ta thử, dù sao ta với hắn từng có giao tình.”

Trần Mộc gật đầu: “Cũng được. Đại lao phòng thủ nghiêm ngặt, tiên sinh dùng lệnh bài của con mà đi.”

—————-

Đến đêm, Yến Tư Không mang rượu và thức ăn thượng hạng đến gặp Nguyên Nam Duật. Nguyên Nam Duật và Nguyên Thiểu Tư cùng bị giam tại địa lao, nhưng hai nơi cách nhau khá xa.

Bình Lương vừa đổi chủ, trong thành không thiếu các tướng sĩ trung thành với Phong Dã và Khuyết Vong. Để đề phòng bị cướp ngục, địa lao vốn đơn sơ đã bị Trần Mộc phái lính bao vây cả ngoài lẫn trong, phòng thủ cực kì nghiêm ngặt, một con chuột cũng không lọt được vào.

Nhưng Yến Tư Không cầm lệnh bài của Trần Mộc nên đương nhiên được cho qua.

Tiến vào địa lao, Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật mặc dù quần áo lem luốc, tóc tai rối bù nhưng vẫn chưa bị chịu hình, trong lòng khá yên tâm. Y ra lệnh cho lính ngục: “Mở cửa, tất cả các ngươi lui ra.”

“Chuyện này…” Vài ngục tốt bắt đầu hai mắt nhìn nhau.

Yến Tư Không liền giơ lệnh bài: “Ta phụng mệnh Sở vương đến đây, các ngươi cứ lui ra ngoài đi, lẽ nào hắn bay được sao?”

“…Vâng.” Lính ngục bất đắc dĩ mở cửa lao, song song lui ra ngoài.

Người ngoài vừa đi hết, Yến Tư Không liền vọt vào lao: “Duật nhi, đệ có khỏe không?”

Nguyên Nam Duật cười khổ đáp: “Trên người ta chưa bị chịu hình nhưng lòng hết dằn vặt lại hổ thẹn, ngày đêm không yên.”

“Đại trượng phu đừng cứ tâm tâm niệm niệm vào một trận thắng bại được mất.” Yến Tư Không lấy rượu và đồ ăn trong giỏ ra: “Đến đây, hai huynh đệ chúng ta uống một bữa.”

Nguyên Nam Duật hơi e dè hỏi thăm: “Đại ca…sao rồi?”

Sắc mặt Yến Tư Không trầm xuống: “Đệ vẫn còn nghĩ tới gã à? Đệ và các tướng sĩ rơi vào tình cảnh như hôm nay đều do gã đấy.”

“Ta biết, nhưng…” Nguyên Nam Duật thở dài: “Ta vẫn không thể thờ ơ được.”

“Gã còn sống.” Yến Tư Không nói lạnh như băng: “Ta giữ cho gã một mạng đã là hết tình hết nghĩa rồi.”

Nguyên Nam Duật gật đầu: “Quân có quân quy. Hắn mắc sai lầm lớn, nếu để Lang vương xử trí thì xử trảm cũng không quá. Nhưng giờ hắn được sống đã là một sự khoan hồng.”

“Ta nể mặt đệ và cha, bằng không ta chắc chắn sẽ không tha cho gã.”

Nguyên Nam Duật nhìn chằm chằm Yến Tư Không, nói khẽ: “Giờ đây, ta tin ngươi rồi.”

“Tin ta cái gì?”

“Tin ngươi thật sự là Yến Tư Không.”

Yến Tư Không ngẩn ra: “Lẽ nào đệ…”

“Không.” Nguyên Nam Duật lắc đầu: “Ta vẫn chưa nhớ ra, thế nhưng, cách hành xử của đại ca với ngươi, và ngươi đối với đại ca, ta thấy được các ngươi không phải huynh đệ thật. Vả lại, chuyện ngươi thông đồng với địch, giờ ta nghĩ lại mới thấy vô số điểm đáng ngờ. Ta từng nói bóng gió với đại ca, đại ca có phản ứng lại, khả năng trong lòng có quỷ. Nếu không phải Lang vương phái ta tới thủ Khánh Dương, ta nhất định sẽ tìm Thiết Trượng Tử để tra hỏi.”

Yến Tư Không rót hai chén rượu, thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi, từ đầu tới cuối đại ca đều đang nói dối, vô luận là thân phận giữa ta và đệ, hay là chuyện thông đồng với địch. Nếu ta và gã thực sự là huynh đệ ruột, gã sẽ đối xử với ta như vậy sao?”

Nguyên Nam Duật thở dài trong khổ sở: “Như vậy, ta với hắn mới là huynh đệ ruột một mẹ sinh ra.”

Yến Tư Không cười khổ: “Không sai.”

Nguyên Nam Duật nâng chén rượu lên: “Một chén này ta thay đại ca tạ tội với ngươi. Ta không biện giải cho đại ca, cũng không xin ngươi tha thứ cho đại ca, nhưng ngươi đã giữ cho hắn sống, ta vô cùng cảm kích.”

“Ta làm như thế không chỉ vì đệ, mà cũng vì báo đáp ân tình cha và nương.” Yến Tư Không chạm chén với cậu: “Duật nhi, đệ phải nhớ, tình cảm giữa ta và đệ còn sâu hơn huynh đệ ruột. Năm đó đệ chịu tội lưu vong thay ta, ta đã thề phải dùng hết quãng đời còn lại để trả nhân tình này cho đệ. Ta nhất định sẽ cứu đệ ra ngoài.”

Nguyên Nam Duật kích động nói: “Cảm ơn ngươi.” Rồi cậu do dự một hồi, gọi: “Nhị ca.”

Một tiếng ‘Nhị ca’ này trực tiếp làm mắt Yến Tư Không ửng đỏ, tay cầm ly rượu phát run.

“Nhị ca!” Cuối cùng Duật nhi của y cũng chịu gọi y là ‘Nhị ca’ lần nữa. Tiếng ‘Nhị ca’ này đã tròn hai mươi năm rồi! Chỉ vỏn vẹn trong giây phút này, bất kể ông trời bạc tình hay tàn nhẫn với y ra sao, y đều có thể tha thứ, vì dù sao, huynh đệ bọn họ đã được đoàn tụ.

“Nhị ca.” Nguyên Nam Duật nắm tay của Yến Tư Không: “Nếu đệ thoát được, nhất định sẽ nói rõ ràng chân tướng với Phong Dã. Thật ra năm đó Tư Không là huynh hay là đệ vốn không quan trọng, trong lòng hắn chỉ có huynh, không liên quan đến tên.”

Yến Tư Không lắc đầu: “Đệ đừng nhắc hắn với ta nữa, đừng bao giờ nhắc nữa. Nhị ca hi sinh vì đệ, cũng không liên quan gì đến hắn cả.”

Nguyên Nam Duật muốn nói lại thôi.

Yến Tư Không chạm chén thật mạnh vào chén của cậu: “Nào, uống!”

Hai người hào sảng đối ẩm, uống sạch rượu trong ly.

Yến Tư Không vừa thêm rượu vừa thêm đồ ăn cho Nguyên Nam Duật, vừa trình bày định cứu cậu như thế nào.

“Đệ cải trang thành huynh?” Nguyên Nam Duật cả kinh.

“Đúng.” Yến Tư Không nói một cách kiên định: “Chỉ còn cách hoán đổi thân phận đệ với ta, đệ mới có thể trốn thoát

3 bình luận về “Q9. Chương 7+8”

  1. Chào bạn, thực sự là bộ này hay lắm, chất lượng edit cũng rất tốt. Thời gian bạn rành ra để làm bộ này cũng tính bằng những năm trời rồi.

    Thật sự mong bạn có thể cố gắng hoàn thành để tất cả độc giả có cơ hội được biết đến đoạn kết. Cảm ơn bạn nhiều

    Thích

Muôn nói gì nào các tình yêu...~~