Danmei

Chương 31+32

Chương 31:

“Ngươi bình tĩnh đã.” Xà Chuẩn vội la lên: “Nói không chừng là quỷ kế của Phong Dã. Mấy tin ta thám thính mới chỉ là bề nổi thôi, có lẽ Phong Dã muốn dụ ngươi trở về thì sao? Hắn không dám mang ba tòa thành trì ra đánh cược đâu.”

“Đúng, có thể là do hắn giở trò, nhưng hắn vẫn lấy Duật nhi ra uy hiếp ta.” Yến Tư Không nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải hắn cho rằng Duật nhi mới là thanh mai trúc mã của hắn năm đó sao? Chẳng phải hắn cho rằng ta bạc hạnh quả nghĩa, lãnh khốc vô tình à? Sao hắn cam lòng để ‘Tư Không’ của hắn đi mạo hiểm được chứ? Hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ trở về vì Duật nhi? Hắn có ý gì?”

Gương mặt tuấn tú của Xà Chuẩn âm u như sắp bão: “Có lẽ, sâu trong nội tâm hắn biết ai mới thực sự là Yến Tư Không, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.”

Lời này của Xà Chuẩn quả thực là một mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim bằng xương bằng thịt của Yến Tư Không. Không phải y chưa từng nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc Phong Dã hận y đến mức nào mà thậm chí không muốn thừa nhận thân phận của y? Y tự giễu: “Có lẽ vậy, hắn chỉ hy vọng ‘Tư Không’ trong lòng hắn, không phải ta.”

“Còn một khả năng nữa.” Xà Chuẩn nhìn chằm chằm Yến Tư Không: “Ngoài Nguyên Nam Duật ra, Phong Dã còn phái thêm một người.”

Yến Tư Không nheo mắt lại, trong lòng đã có đáp án: “…Nguyên Thiểu Tư?”

“Không sai.” Xà Chuẩn nói: “Như vậy, cho dù ngươi là Tư Không hay Nam Duật, trong hai huynh đệ Nguyên gia này chắc chắn phải có một người ngươi quan tâm.”

“Nguyên Thiểu Tư? Ha ha.” Yến Tư Không cười lạnh: “Ta không tin hắn không nhìn ra giữa ta và Nguyên Thiểu Tư vốn chẳng có chút tình huynh đệ nào.”

“Hắn có nhìn ra hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là…ngươi không thể rơi vào bẫy của hắn.” Xà Chuẩn nắm chặt bả vai Yến Tư Không: “Cho nên ta không nói với ngươi là bởi vì tình báo này mơ hồ, khó phân biệt thật giả. Ngươi không thể để hắn được toại nguyện!”

“Tạm không bàn đến thật giả, nhưng Phong Dã cho Nguyên Thiểu Tư theo bên cạnh Nguyên Nam Duật khiến ta lo lắng.” Ánh mắt Yến Tư Không trở nên âm ngoan: “Gã tư thông với Trần Mộc hãm hại ta, chẳng biết gã còn giở trò gì nữa.”

Xà Chuẩn chán ghét nói: “Tên Nguyên Thiểu Tư này đúng là quá đê tiện bỉ ổi. Dầu gì các ngươi cũng từng là huynh đệ, ngươi dành nửa đời người báo thù cho cha gã, gã không cảm kích thì thôi, còn đố kị người tài, cấu kết với địch hãm hại ngươi. Gã chắc chắn chết không yên lành!”

“Thứ ta muốn biết nhất hiện tại là, rốt cuộc giữa gã và Trần Mộc thân thiết thế nào?”

“Ngươi cảm thấy, gã sẽ phản bội Phong Dã ư?”

Yến Tư Không lắc đầu: “Ta cảm thấy gã sẽ không, dù sao Duật nhi cũng là đệ đệ ruột của gã mà. Gã theo Phong Dã thì mới có khả năng phất lên, chính gã cũng biết rõ điều đó, vì ai cũng khinh thường hạng phản bội. Cho nên, gã hợp tác với Trần Mộc, rất có thể chỉ vì diệt trừ ta.”

“Để diệt trừ ngươi, chắc chắn gã đã tiết lộ với Trần Mộc thân phận thật của ngươi, bằng không khó mà giải thích được chuyện chủy thủ. Song, thân phận Nguyên Nam Duật thì sao? Trần Mộc có biết hay không?”

Yến Tư Không lắc đầu, khẳng định: “Duật nhi là chỗ dựa lớn nhất của Nguyên Thiểu Tư. Gã bán đứng Phong Dã cũng không dám bán Duật nhi.”

“Có lẽ bây giờ thì không, nhưng tương lai thì sao? Kẻ đê tiện và nham hiểm như gã, vì bản thân, có thể hy sinh hết tất cả.”

“Không sai, đây là điều ta lo lắng nhất. Lần này Nguyên Thiểu Tư xuất chinh theo Duật nhi có thể là ý của Phong Dã, cũng khả năng do Nguyên Thiểu Tư cầu mới thành. Tuy Duật nhi là chủ soái, nhưng cũng là đệ đệ của gã, nếu không áp chế, Nguyên Thiểu Tư chắc chắn sinh lòng vượt quá phận, mà áp chế quá, với tính tình hẹp hòi như gã, không biết sẽ rước cho Duật nhi bao nhiêu phiền phức nữa.”

Xà Chuẩn nghiêm mặt: “Nói tới nói lui, ngươi vẫn muốn về, đúng không? Bên trái thì lo cho Nguyên Nam Duật, bên phải lại lo Nguyên Thiểu Tư, kỳ thực thứ ăn sâu vào lòng ngươi vẫn là Phong Dã đúng không? Yến Tư Không, ngươi dính bùa à?”

Yến Tư Không thở dài: “Xà Chuẩn…”

“Nếu ngươi muốn về.” Giọng điệu Xà Chuẩn sắc bén: “Những gì Phong Dã làm với ngươi, đều do ngươi tự rước lấy nhục!”

“Cho nên ta sẽ không về.”

“Cái gì…”

Yến Tư Không bình tĩnh nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không trở về tìm Phong Dã đâu.”

“Ngươi tìm Nguyên Nam Duật thì có khác gì? Ta trăm cay nghìn đắng cứu ngươi…”

“Ta cũng sẽ không tìm Duật nhi.”

Xà Chuẩn ngây người. Mặc dù Yến Tư Không nói vậy, nhưng nghe giọng điệu của y chẳng giống muốn vứt bỏ hoàn toàn gì.

Yến Tư Không nhìn hoàng hôn rủ nơi chân trời, dần dần nuốt chửng núi non chập chùng vào bóng tối. Trên đời này dù có cường đại đến đâu thì vẫn không thể chống lại thiên mệnh. Mặt trời mọc rồi lặn, hạ qua đông tới, Hoàng Hà và Trường Giang cuối cùng vẫn hợp biển, hoa nở rực rỡ rồi cũng tàn, mưa gió mãnh liệt rồi cũng dừng, lửa cháy dữ dội rồi cũng tắt, từ nơi sâu thẳm, mọi vật đều đã được an bài.

Y muốn đấu tranh chống lại gian khổ y phải chịu, nhưng cuối cùng lại không biết mình nên đấu tranh với ai? Với cái gì? Tựa như nhật nguyệt không thể đảo loạn, đông hạ không thể rối ren. Đến thiên tượng còn thế, huống chi là con người nhỏ bé như kiến hôi?

Y liên tục chạy trốn theo vô định, nhưng biết rõ trái tim mình vẫn bị vây ở chỗ cũ.

“Tư Không…” Xà Chuẩn thấy Yến Tư Không im lặng, trong lòng càng lo lắng.

“Xà Chuẩn.” Yến Tư Không nhìn Xà Chuẩn, ánh mắt trong trẻo mà cơ trí, tựa như mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài: “Ngươi nói muốn dẫn ta về Giang Nam, về Giang Nam rồi, làm gì nữa?”

“Ta, tiền ta kiếm đủ cho chúng ta tiêu cả đời. Chúng ta có thể quy ẩn điền viên, cũng có thể du sơn ngoạn thủy, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó…” Xà Chuẩn càng nói, thanh âm càng nhỏ. Có lẽ hắn chợt ý thức được, đứng trước mắt hắn là Yến Tư Không, là tiến sĩ lưỡng bảng trẻ tuổi nhất hàng trăm năm qua, là Yến Tư Không bày mưu tính kế, chỉ điểm giang sơn.

Yến Tư Không như vậy, tuy thua bởi chữ ‘Tình’, nhưng vẫn không thể xem thường.

Yến Tư Không bình tĩnh nói: “Thuyền du tứ hải, nhàn vân dã hạc*…Cuộc sống như thế, không phải ta chưa từng nghĩ qua, nhưng phần nhiều chỉ là chợt lóe lên mà thôi, tựa như ăn cao lương mỹ vị đã lâu bỗng muốn nếm thử cháo trắng vậy. Người đọc sách dưới gầm trời này có ai là không muốn làm quan, không màng chức vị? Đã đọc sách thánh hiền phải trị vì cho thiên tử. Cho dù không vì danh, không vì lợi, không muốn làm rạng rỡ tổ tông, thì cũng vì chữ ‘Chí’ , bằng không, ngoài làm quan ra, người đọc sách còn lối ra nào khác? Kẻ không được làm quan hoặc ít công tích chốn quan trường luôn oán hận bản thân có tài mà không gặp thời mới tôn vinh ngao du sơn hà tự tại thế nào, quy ẩn điền viên diệu thú ra sao, phần nhiều chỉ muốn giải tỏa cay đắng trong lòng mà thôi.” Y ngắm nhìn Xà Chuẩn: “Mấy ngày nay, ta vẫn luôn mơ hồ, không biết mình nên đi đâu. Ta đọc sách cả đời, chí khí chưa thỏa, há lại đương lúc trai tráng đã vội vã hưởng tuổi già?”

*Nhàn vân dã hạc: sống cuộc đời tiêu dao tự tại, xa rời thế sự.

Ánh mắt Xà Chuẩn tối đi: “Thực ra, ta đã sớm đoán ra rồi. Dã tâm của ngươi không thua Phong Dã, cũng không thua Trần Mộc, sao cam tâm vô danh vô phận, không chút tiếng tăm.”

“Ta có dã tâm, nhưng không giống họ. Ta biết mình có thể làm gì và không thể làm gì. Ta là mưu thần, không làm được thống soái, cũng chẳng phải đế tài. Phong Dã không phải đế tài, nhưng muốn soán ngôi. Trần Mộc chẳng phải tướng tài, lại muốn lĩnh binh đánh trận. Hai người này chắc chắn lưỡng bại câu thương*.” Yến Tư Không thầm siết chặt tay: “Mà ta, ta vẫn còn việc chưa hoàn thành, ta vẫn chưa chiêu cáo thiên hạ oan tình của Nguyên Mão, ta vẫn chưa đích thân tiễn Tạ Trung Nhân xuống địa ngục, ta vẫn chưa kết liễu Thẩm Hạc Hiên, ta vẫn chưa nhìn thấy Đại Thịnh phục hưng. Xà Chuẩn, ta sa chân quá sâu, không bỏ được nữa rồi.”

*Lưỡng bại câu thương: Cá chết lưới rách

Một câu ‘không bỏ được’ ấy bất đắc dĩ biết chừng nào. Xà Chuẩn nghe mà lòng chua xót. Hắn hít sâu một hơi: “Không sai, đây mới là ngươi.”

Yến Tư Không áy náy nói: “Xà Chuẩn, xin lỗi. Yến Tư Không ta có thể chết trên sa trường đao quang kiếm ảnh*, có thể chết trên triều đình thiên biến vạn hóa, lại không thể sống một đời an nhiên. Đó không phải mệnh của ta. Ta tiếng xấu cũng được, xú danh lưu sử cũng tốt, nhưng tuyệt đối không thể vô danh.”

*Đao quang kiếm ảnh: dùng để miêu tả cảnh chiến trường ác liệt

Xà Chuẩn gật đầu, như thừa nhận: “Ngươi chưa từng thay đổi. Cũng đúng. Nếu Phong Dã thay đổi được ngươi thì trái lại không phải ngươi.”

“Phong Dã…Phong Dã và ta, chỉ là một cuộc ngoài ý muốn.” Yến Tư Không điềm nhiên nói.

“Vậy ngươi có tính toán gì không?”

Yến Tư Không hít sâu một hơi, ánh mắt trông về phương nam: “Ta muốn tìm Trần Mộc.”

Xà Chuẩn sững người, mãi không nói nên câu.

Yến Tư Không nở nụ cười lãnh khốc mà quỷ quyệt.

“Nếu ngươi tìm Trần Mộc, ta sợ Phong Dã…”

“Hận ta hơn à?” Yến Tư Không khẽ cười: “Vậy thì sao? Cho dù thật hay giả, hắn dám lấy Duật nhi ra uy hiếp ta, sao ta để hắn được toại nguyện? Nếu hắn dám giao Duật nhi ba vạn binh mã thật, vậy có ta trợ giúp đi chăng nữa, lượng binh mã chênh lệch quá lớn cũng chẳng thể thắng được. Chi bằng ta đến trận doanh của Trần Mộc, ta sẽ khiến Trần Mộc và Thẩm Hạc Hiên phải trả giá đắt, ta cũng muốn cho Phong Dã biết, ai cũng đừng hòng thao túng Yến Tư Không ta!”

Xà Chuẩn chỉ cảm thấy sống lưng phát rét. Hắn ý thức được, Yến Tư Không mình quen đã trở về. Hắn nói: “Ngươi định làm gì? Ngươi định phá hủy đại quân của Trần Mộc sao?”

“Ta vẫn chưa biết, nhưng ta biết ta muốn quyền và một quân chủ dễ khống chế trong tay. Trước đây ta luôn đi một tính mười, sau này ta phát hiện, có lúc ta tính đúng, có lúc lại tính sai. Mỗi lần tính đúng thì cứ đến bước thứ mười là mất hết tất cả, mà tính sai đôi khi lại lật ngược ván cờ ở phút cuối. Không đi đến bước cuối cùng kỳ thực con người ta chẳng thể biết thắng thua, vậy nên, cần gì phải giới hạn bản thân, ràng buộc mình phải làm gì và không nên làm gì. Ta không nhà không cửa, bây giờ chẳng còn gì luyến tiếc trên cõi đời, ta muốn dành hết tâm huyết của ta vào ván cờ này, cố gắng biến nó theo cách mà ta muốn, nếu thất bại, cùng lắm là chết.”

Xà Chuẩn trầm giọng nói: “Tư Không, ngươi sẽ đạt được thứ ngươi muốn thôi.”

Yến Tư Không cười nhạt: “Tại sao lại nói vậy?”

“Ta có linh cảm.”

“Mong là vậy! Thực ra đạt được hay không có gì khác nhau đâu, lúc chết cũng chẳng mang đi được.”

Vẻ mặt Xà Chuẩn buồn bã: “Ngươi đã quyết định như vậy, ta chỉ có thể giúp ngươi thôi.”

Yến Tư Không thấy hổ thẹn: “Xà Chuẩn, ngươi đừng mạo hiểm vì ta nữa.”

“Ta vốn hành động theo giao dịch mà.” Xà Chuẩn cười giễu: “Ngươi cứ đưa đủ bạc là được.”

Yến Tư Không nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi giúp ta trước nay không phải vì bạc, ngươi có bao giờ thiếu đâu…Trước kia ngươi ta đồng cam cộng khổ, mấy năm nay nếu không có ngươi, không biết ta đã chết bao lần rồi. Xà Chuẩn, ta không biết phải trả nợ ngươi thế nào nữa.”

“Ngươi đã cứu ta, còn giúp ta báo thù, giữa ngươi và ta đừng nhắc đến nợ nần gì cả.” Xà Chuẩn cười khổ: “Chỉ là, ta cứ tưởng, trên đời này hai chúng ta đều không còn người thân, chúng ta hoàn toàn sống dựa vào nhau, chẳng ngờ đệ đệ ngươi còn sống, đáng nhẽ ta nên vui cho ngươi, nhưng…”

“Ngươi cũng là huynh đệ của ta.” Yến Tư Không nghiêm túc nói: “Xà Chuẩn, ngươi và Duật nhi đều là huynh đệ ta sẵn sàng quên mình để bảo vệ.”

Xà Chuẩn giật mình, chợt nở nụ cười bất cần: “Nghe mấy lời chua chát kia mà ngươi không mắng ta nửa câu, làm ta cảm thấy thật hổ thẹn. Tư Không, đệ đệ ngươi còn sống, ta vui cho ngươi thật lòng. Mấy năm qua ngươi chỉ một lòng báo thù, ngụy trang mình như một kẻ lãnh khốc vô tình, nhưng ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, bằng không chắc chắn ta chẳng dại gì mà giúp ngươi, nhưng…” Xà Chuẩn đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ngươi không được dây dưa với Phong Dã nữa, nếu không ngươi thật sự có lỗi với ta.”

Trái tim Yến Tư Không thầm căng lên, y hờ hững đáp: “Ngươi yên tâm, ta và hắn đã trả nợ xong xuôi. Đến khi hắn biết ta thà theo Trần Mộc còn hơn theo hắn, ta và hắn, lúc ấy…đã trở mặt thành thù.”

Xà Chuẩn vẫn thấy bứt rứt, chỉ cần Yến Tư Không rời khỏi Phong Dã thôi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi vì hắn biết, ngoài Phong Dã ra, Yến Tư Không đã không thể động tình với ai, nhất là với Trần Mộc. Yến Tư Không vô tình, mới là Yến Tư Không cường đại nhất, lấy sức của một người, cũng đủ lay chuyển càn khôn.

“Vậy ngươi định gặp Trần Mộc thế nào?”

“Ta sẽ không chủ động gặp Trần Mộc, ta muốn Trần Mộc tới tìm ta, chính xác là, cướp ta.”

“…Cướp?”

“Chẳng phải Trần Mộc ly gián Phong Dã và ta sao? Vậy giờ ta thành toàn ước nguyện của nó, rời bỏ Phong Dã rồi đấy thôi. Song ta và nó là thầy trò nhiều năm, nó hiểu tính tình ta, biết cho dù ta rời khỏi Phong Dã nhưng trong lòng chắc chắn oán hận nó, không thể nào đến giúp nó. Nếu ta chủ động gặp nó, nó tất sinh nghi.”

“Ngươi dự định làm gì?”

Đang lúc nói chuyện, hai người đã trở lại cánh rừng, thấy A Lực đang chờ họ cách đó không xa. Yến Tư Không nói: “Xà Chuẩn, ngươi có thể hành động ẩn dật, vô tung vô ảnh, nhưng A Lực thì khác. Lần này xuống núi, ta muốn mình không còn vướng mắc gì nữa. Ta hy vọng ngươi đưa A Lực đi. Sau đó ta sẽ cố tình để lộ hành tung, dẫn binh mã Trần Mộc tới bắt ta.”

Xà Chuẩn nhìn về phía A Lực: “Được, nhưng ta sợ hắn không muốn rời đi đâu.”

“Không chịu cũng phải chịu.”

A Lực thấy bọn họ về thì như trút được gánh nặng, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng sấn tới cạnh bọn họ.

“Mang về cho ngươi nè. Đói bụng lắm hả?” Yến Tư Không cởi hành lí trên người xuống: “Còn nóng đấy, nhân lúc nóng mau ăn đi.”

Chương 32:

Đợi A Lực ăn xong, Yến Tư Không mới gọi hắn sang một bên, nói dự định của mình ra.

A Lực nghe Yến Tư Không bảo muốn đưa hắn đi thì rất hoảng sợ, lắc đầu liên tục, sốt ruột khua tay, không muốn rời đi.

Yến Tư Không khuyên nhủ: “A Lực, ngươi theo ta quá nguy hiểm, ta không thể bảo vệ ngươi.”

A Lực vẫn ra sức lắc đầu như cũ: Tôi muốn hầu hạ công tử, tôi không sợ chết, tôi không đi đâu hết.

“A Lực, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi bạc đủ tiêu cả đời, rồi nhờ Xà Chuẩn tìm cho ngươi một cô nương tốt, các ngươi sẽ thành gia…”

A Lực quỳ rầm xuống đất, hai tay múa may loạn xạ: Xin công tử đừng đuổi tôi đi, tôi không cần nhà, tôi chỉ muốn hầu hạ công tử cả đời thôi.

Yến Tư Không thầm thở dài. Y muốn đỡ A Lực dậy, nhưng A Lực không chịu đứng lên. Y không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào mắt A Lực, khẽ nói: “A Lực, ngươi nợ tình ta, mấy năm nay vào sinh ra tử với ta, kỳ thực đã trả hết nợ từ lâu. Hợp rồi tan, trên đời không có cuộc đoàn tụ nào là vĩnh viễn, ngươi nên sống cho mình.”

Hai mắt A Lực ngấn lệ, hắn liên tục dập đầu, trong miệng phát ra tiếng ê a.

Yến Tư Không vội đỡ hắn dậy, lòng thầm chua xót. Y biết, A Lực không muốn rời khỏi y, vì ngoài tình chủ tớ ra, cũng bởi hắn khó hội nhập với xã hội, ngại thay đổi. A Lực ở bên cạnh y tìm được vị trí và giá trị của mình, nên sợ khi xa y sẽ đánh mất nó.

Tựa như một đứa trẻ chưa từng sống xa cha mẹ bỗng phải rời nhà. Y nhìn bộ dáng kinh hoảng của A Lực, hiểu rõ trong lòng hắn sợ hãi đến nhường nào.

Yến Tư Không bối rối, bất đắc dĩ sửa lại lời nói: “A Lực, bây giờ ta đang chạy trốn, mà ngươi thấy đó, ta dẫn theo ngươi rất dễ bị phát hiện.”

A Lực bi ai nhìn Yến Tư Không.

“Vậy ta nhờ Xà Chuẩn giấu ngươi đi, chờ ta thu xếp ổn thỏa rồi, nếu ngươi vẫn bằng lòng theo ta, ta liền tiếp tục giữ ngươi bên cạnh, thế nào?”

Môi A Lực run lên, hai mắt sáng dị thường.

“Thật đó, chờ đại nạn qua, ta sẽ bảo Xà Chuẩn đón ngươi. Bằng không cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ bị bắt hết mất.”

A Lực trầm mặc một hồi, rồi rưng rưng gật đầu.

Yến Tư Không vỗ vai A Lực, trong lòng y biết rõ, giờ khắc này đây, lời hứa ấy chính là vĩnh biệt.

———————————–

Yến Tư Không và Xà Chuẩn bàn bạc xong, ba người liền khởi hành rời khỏi Bình Lương từ sáng sớm.

Vài ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng thoát khỏi phạm vi thế lực của Phong Dã, đã đến lúc nói lời chia tay.

Xà Chuẩn dẫn A Lực đến một nơi hoang vu xa xôi để ẩn náu, đảm bảo tướng mạo khác thường của hắn không rơi vào tay thủ hạ của Phong Dã. Đồng thời cũng phải làm lộ hành tung của Yến Tư Không, đại quân Trần Mộc cách họ không còn bao xa nữa.

Hai người giao ước, sau khi sắp xếp cho A Lực xong, Xà Chuẩn sẽ trở lại tìm Yến Tư Không, bất kể y ở đâu.

A Lực khóc quỳ bái biệt Yến Tư Không. Yến Tư Không nhìn họ rời đi, lòng đau như cắt. Y chỉ muốn đẩy những người tốt với mình đi thật xa, một vì sợ liên lụy người khác, hai vì sợ không trả hết nợ. Người như y, cô độc trái lại là một sự nhân từ.

Trên đường, Yến Tư Không dò thám được đại quân Trần Mộc đã tới Hòe An, cách Khánh Dương chỉ còn ba, bốn trăm dặm. Các thành trì xung quanh vẫn thuộc triều đình, quân Phong gia không dám mạo phạm, nhưng Trần Mộc lại được phép thông qua.

Vì thế dựa vào Xà Chuẩn cố tình tiết lộ hành tung và Yến Tư Không cố tình bại lộ thân phận, khi y đang dừng chân ở một thôn nhỏ vô danh trên con đường từ Khánh Dương đến Hòe An thì gặp phải quân Sở vương truy bắt.

Y đã cố đào thoát, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, trói gô đưa về Hòe An.

Y sắp được thấy Trần Mộc và Thẩm Hạc Hiên, nhìn thấy đệ tử một tay nuôi nấng giờ quay lại cắn trả, cùng tên địch thủ y liên tục nhân từ buông tha. Chính y đã cho hai bọn chúng có cơ hội hãm hại y, là y gieo gió gặt bão, nhưng y sẽ không kết thúc tại đây.

———————

Tới Hòe An, Yến Tư Không lập tức được giải đến phủ đệ tạm thời của Trần Mộc. Trần Mộc không còn đến đón chào từ xa như trước nữa. Y xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, bước qua đình viện tuyết đọng, cuối cùng cũng đến nhà chính.

Khi bước qua thềm cửa, đập ngay vào mắt y là một thanh niên tuấn tú uy nghiêm, khí độ phi phàm đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị. Khuôn mặt khó dò toát ra sự lạnh lùng và trầm ổn quá tuổi.

Trong cái khắc thấy Yến Tư Không, Trần Mộc vô thức siết chặt tay ghế dựa, hai mắt như sáng lên ngọn lửa, hào quang lóe ra, song hắn vẫn kiềm chế kích động muốn đứng dậy.

Thị vệ quỳ gối hành lễ với hắn, rõng rạc hô: “Sở vương.”

Trần Mộc lộ vẻ tức giận: “Khốn kiếp, ai cho các ngươi trói tiên sinh, còn không mau cởi trói!”

Thị vệ vội cởi dây thừng trên người Yến Tư Không. Yến Tư Không chẳng nói chẳng giằng, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Mộc.

Trần Mộc phất tay: “Lui xuống hết đi.”

Tất cả mọi người lui xuống, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này Trần Mộc mới đứng dậy, sải bước đến trước mặt Yến Tư Không, xúc động gọi: “Tiên sinh…”

Yến Tư Không hất tay, giáng một cú bạt tai ‘chào hỏi’ Trần Mộc.

Trần Mộc bất ngờ bị đánh không kịp đề phòng. Sắc mặt có thể nói đang phấn khích, chuyển thành kinh ngạc, tiếp theo là tức giận, rồi đến khổ sở, cuối cùng chỉ còn lại sự bất đắc dĩ. Hắn dùng đầu lưỡi chạm vào phần má bị đánh nóng ran, điềm nhiên nói: “Hiện giờ, cũng chỉ có tiên sinh dám làm vậy với con.”

Yến Tư Không lạnh nhạt đáp: “Ngươi còn nhớ ta là ‘tiên sinh’ của ngươi à? Còn sợ ngươi đã sớm quên mình là ai rồi chứ.”

“Cả đời này người là tiên sinh của con, cả đời này con cũng không bao giờ quên mình là ai.” Sự non nớt ngày xưa trên khuôn mặt Trần Mộc rốt cuộc đã không còn dấu vết, hắn của hiện tại là ‘Sở vương’, khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Ta là đại hoàng tử, là thái tử, thiên tử tương lai của Đại Thịnh.”

“Ngươi cứ việc làm thái tử thiên tử của ngươi, nhưng ngươi đừng quên, những gì ngươi có ngày hôm nay đều nhờ ta trù tính cho ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, vu oan giá họa ta. Giờ ngươi bắt ta tới đây, là ngại hại ta chưa đủ à?”

 Trần Mộc thở dài, tỏ vẻ xấu hổ: “Tiên sinh, thật xin lỗi.”

“Ít nói nhảm, thả ta đi, hoặc giết ta.”

“Tiên sinh.” Lồng ngực Trần Mộc phập phồng: “Biết được gặp lại người mà con mừng đến mất ngủ cả đêm. Đã hơn một năm xa cách, không lúc nào con không nhớ về người…Con biết người trách con, con biết nên con thực sự xin lỗi người, nhưng…nhưng tất cả đều là mưu kế của Thẩm tiên sinh, lúc con biết, con định ngăn cản đã không kịp nữa.”

Yến Tư Không nheo mắt: “Ngươi nghĩ giữa ta và ngươi còn khả năng tin lời xằng bậy này à?”

“Là thật. Tuy con muốn tiên sinh về bên con, nhưng nỡ lòng nào con dám làm hại tiên sinh chứ.” Trần Mộc lắc đầu: “Huống hồ, nếu Phong Dã tin tưởng người thì sao chúng ta có cơ hội thực hiện được?”

Lời này chẳng khác nào một nhát kiếm đâm thẳng vào trái tim Yến Tư Không. Y nghiến răng nói: “Ta không muốn nghe nữa, vô luận là Phong Dã hay ngươi, ta đều không muốn gặp. Ta thà đảo quan lạc bội*, lánh đời ly tục còn hơn bị cuốn vào mớ hỗn độn này.”

*Đảo quan lạc bội: Cởi quan phục, lui về ở ẩn.

“Tiên sinh…” Trần Mộc bi thương nói: “Con không cố tình hãm hại người. Nếu tiên sinh không thể giải hận thì cứ đánh con đi, mắng con cũng được. Nhưng con mong mỏi ngày đêm mới chờ được ngày tiên sinh về bên con. Con chắc chắn sẽ không thả tiên sinh đi.”

“Dựa vào gì mà ta phải ở lại chứ!” Yến Tư Không lui về sau hai bước, xoay người định bỏ chạy.

Trần Mộc lập tức vươn tay kéo y vào trong lòng. Từ cái khắc thấy Yến Tư Không, hắn đã muốn làm vậy rồi. Thế nên hắn ôm cực kỳ chặt, như hận không thể hòa Yến Tư Không vào cơ thể, cho dù là ai cũng không thể tách rời.

Yến Tư Không dùng tay hất cằm hắn lên, đẩy hắn tránh xa mình, đồng thời đánh úp một chưởng về phía ngực hắn.

Trần Mộc kinh hãi, vươn tay ra đỡ. Hai người so gần ba chiêu, tuy Trần Mộc áp chế hoàn toàn chiêu thức của Yến Tư Không, nhưng bởi vì quá kinh ngạc nên vẫn bị Yến Tư Không nhân cơ hội đánh một chưởng.

Trần Mộc lui về sau vài bước mới vững lại được, sắc mặt cũng trầm xuống: “Năm đó tiên sinh cứu con khỏi ngã ngựa, con đã nghi ngờ tiên sinh biết võ công. Giờ con biết thân phận thật của tiên sinh rồi nên người chẳng màng che dấu nữa. Không biết tiên sinh còn gì giấu con nữa hay chăng?”

Yến Tư Không lạnh lùng đáp: “Tại sao ta phải nói với ngươi?”

Trần Mộc thất vọng nói: “Tiên sinh vì báo thù mới vào triều làm quan, khổ tâm mưu kế nhiều năm cuối cùng cũng đánh bại được kẻ thù giết oan dưỡng phụ. Tình nghĩa như thế, trí tuệ như thế, nghị lực như vậy khiến con càng thêm bội phục tiên sinh. Tiên sinh là người con kính trọng nhất, mến mộ nhất đời này, phải làm sao người mới bằng lòng tha thứ cho con?”

Yến Tư Không thờ ơ hỏi: “Các ngươi biết thân thế của ta thế nào? Nguyên Thiểu Tư nói à?”

“Không.” Trần Mộc lắc đầu: “Là đại tướng quân Triệu Phó Nghĩa viết thư cho Thẩm tiên sinh.”

“Đại tướng quân…” Sắc mặt Yến Tư Không ảm đạm. Trong lòng y vẫn kính nể Triệu Phó Nghĩa, thậm chí còn cảm kích trước tấm lòng trượng nghĩa mà Triệu Phó Nghĩa dành cho Nguyên Mão đến nay, nhưng bản thân Triệu Phó Nghĩa tự biết sau khi y phản bội triều đình và trợ giúp Phong Dã mưu phản đã không thể dung tha y nữa. Y không trách Triệu Phó Nghĩa, chỉ trách không cùng chí hướng mà thôi.

“Sau khi Thẩm tiên sinh biết thân thế của người liền lập tức phái thủ hạ đến Quảng Ninh điều tra, biết được Nguyên Thiểu Tư đã quy nạp Phong Dã. Kỳ thực, chúng ta đã sớm nghe trinh sát báo người và Nguyên Thiểu Tư bất hòa, nhưng không ngờ quan hệ giữa hai người là như vậy thật. Vì thế, Thẩm tiên sinh bèn tư thông với Nguyên Thiểu Tư, chuyện chủy thủ cũng do Nguyên Thiểu Tư nói với hắn, hắn liền bỏ số tiền lớn sai người tìm về.”

Yến Tư Không lạnh lùng nói: “Và rồi các ngươi liên hợp với nhân sĩ giang hồ đó, bày bẫy ly gián ta và Phong Dã.”

Trần Mộc tỏ vẻ áy náy: “Nếu con biết, sao con dám để tiên sinh rơi vào hiểm cảnh được. Khi con phát hiện ra kế hoạch của Thẩm tiên sinh thì đã muộn mất rồi…”

Yến Tư Không cười khẩy.

“Việc đã đến nước này, tiên sinh trách con, con nhận, nhưng sao tiên sinh không nhân cơ hội nhìn rõ bản mặt Phong Dã đi?” Trần Mộc đột nhiên kích động nói: “Người với hắn là thanh mai trúc mã, định ước từ thuở thiếu niên. Giờ còn theo làm tùy tùng, tính kế trù mưu cho hắn. Tình nghĩa nhiều năm như thế, vậy mà hắn lại trúng kế ly gián, bạc tình quả nghĩa với người, hắn có gì đáng để người lưu luyến chứ?!”

Yến Tư Không lảo đảo, hai mắt xám đi, y cười giễu: “Lời của ngươi, cũng không hẳn không có lí.”

“Phong Dã trước thì nạp con gái Nadakhan làm thiếp, sau lại lấy con gái Dũng vương làm thê, hắn đặt người ở đâu? Người tưởng con không biết, giữa hai người đã bằng mặt không bằng lòng à?”

Yến Tư Không hờ hững đáp: “Ngươi sai rồi, không phải chúng ta bằng mặt không bằng lòng, mà chúng ta, từ trong đến ngoài, đều ‘không bằng’.”

Vẻ mặt Trần Mộc không nén được đau lòng, hắn chậm rãi bước đến gần Yến Tư Không: “Con nâng niu tiên sinh như trân bảo, Phong Dã lạidám giày vò tiên sinh như vậy. Người có biết con ở xa xôi ngàn dặm có bao nhiêu đau, bao nhiêu hận, bao nhiêu không cam lòng không? Nếu tiên sinh ở bên con, con chắc chắn tin tưởng hoàn toàn, bảo hộ trăm điều, kính trọng tiên sinh bằng mọi giá. Tương lai con lên ngôi hoàng đế, con sẽ giúp tiên sinh dưới một người trên vạn người.” Hắn thừa cơ nắm lấy tay Yến Tư Không, ánh mắt chân thành: “Tiên sinh muốn gì, con đều sẵn lòng cho!”

Yến Tư Không thầm cười lạnh, Phong Dã bạc tình quả nghĩa không sai, nhưng một kẻ tính kế hãm hại y thì lấy tư cách gì để nói kính trọng, bảo vệ y?

Nhưng y không khinh thường ra mặt, chỉ lạnh lùng hất tay Trần Mộc ra: “Ngươi không thả ta đi, vậy thì cho ta gặp Thẩm Hạc Hiên, hắn chắc chắn không muốn ta ở lại đâu.”

Trần Mộc do dự: “Cũng được, cho dù con không muốn người gặp hắn nhưng dù sao hắn cũng tìm được người. Tuy Thẩm tiên sinh cũng là sư phụ của con, song vẫn khác với người, hắn không thao túng được con, con cũng rất tức giận vì Thẩm tiên sinh hại người, nhưng con vẫn cần sự giúp đỡ của hắn.”

Yến Tư Không liếc xéo Trần Mộc: “Ngươi đừng quên, Thẩm Hạc Hiên từng là kì tài hiếm thế đỗ Tam Nguyên. Ngươi cảm thấy hắn không khống chế được ngươi à? Chưa chừng ngươi đã thành con rối của hắn mà không biết đấy.”

Trần Mộc mím môi: “Con cũng băn khoăn điều này nên mới càng cần tiên sinh.” Hắn lại nắm tay Yến Tư Không: “Tiên sinh, Mộc nhi con tin người.”

Yến Tư Không cũng lại hất tay hắn lần nữa, lạnh giọng đáp: “Dẫn ta đi gặp hắn.”

———————————

Đêm khuya, tại một đại viện kín cổng cao tường.

Trong căn phòng lớn, một nam nhân trầm mặc ngồi trên ghế bành. Hắn bất động như tượng khắc, xung quanh tối đen, không một ánh đèn.

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, một thị vệ bước vào, lưu loát quỳ xuống hành lễ. Hai chân cậu ta khẽ run, đồng tử xao động, không phải vì thời tiết giá lạnh, mà là vì…sợ hãi.

“Thuộc hạ tham kiến Lang vương, có…có tin tức của Yến đại nhân rồi ạ.”

Trong bóng đêm, Phong Dã thầm siết chặt tay, trái tim thắt lại: “Nói.”

“Yến đại nhân…bị, bị Sở vương…bắt rồi.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh đáng sợ.

Đột nhiên, Phong Dã vỗ mạnh bàn trà. Một tiếng ‘rầm’ vang lên, chiếc bàn dày dặn được làm từ gỗ quý bị lực mạnh tách ra làm đôi!

Thị vệ bị dọa cho dập đầu liên tục: “Thuộc hạ vô năng, Lang vương tha tội, Lang vương tha tội!”

“Cút!” Cổ họng Phong Dã phát ra tiếng trầm khàn.

Thị vệ run rẩy lui xuống.

Bóng đêm bao trùm, đôi mắt Phong Dã lóe ánh lục nguy hiểm, cơ mặt của hắn rúm ró, cực kỳ hung tàn.

Yến Tư Không bị Trần Mộc bắt, y đang ở cùng Trần Mộc.

Dựa vào bản lĩnh của Xà Chuẩn, có thể tránh nửa tháng truy bắt của hắn, không lý nào lại không tránh được mấy ngày tìm tòi của Trần Mộc, chỉ có một khả năng, đó là Yến Tư Không bằng lòng tìm Trần Mộc.

Người của hắn, rời khỏi hắn, đến, bên Trần Mộc.

Phong Dã chỉ cảm thấy trái tim đau đớn ngoài sức chịu đựng. Lang vương cả đời chưa từng cúi đầu, nay phải hổn hển khom mình mới miễn cưỡng xoa dịu được nỗi sợ hãi tuyệt mệnh.

“Yến Tư Không…” Phong Dã liên tục lặp đi lặp lại cái tên này, như phải nhai nát rồi nuốt vào bụng mới có thể giam chặt nó bên người.

Trong bóng tối vô hình, Phong Dã dùng ánh mắt tràn đầy oán hận và thống khổ khắc ra thân ảnh hắn ngày nhớ đêm mong, sau đó lại hung hăng xé nát.  

Trái tim nhuốm máu như bị vô số nhát đao đâm, lúc này chỉ còn lại một nguyện vọng, là phải đem Trần Mộc nghiền xương thành tro, thiên đao vạn quả.

Trần Mộc, giang sơn, Yến Tư Không, đều là của Phong Dã ta. Ta phải khiến ngươi trơ mắt nhìn bọn họ, rơi hết vào tay ta!

HOÀN QUYỂN 8

4 bình luận về “Chương 31+32”

Muôn nói gì nào các tình yêu...~~